Một khắc trước Diệp Lăng Nguyệt vẫn còn ác chiến sinh tử với Hỗn Nguyên Lão Tổ. Một khắc sau Hỗn Nguyên Lão Tổ đã ngoan ngoãn theo sau lưng Diệp Lăng Nguyệt như hình với bóng giống như nô bộc. Nam Cửu hòa thượng rất nghi hoặc.
Thân là sư đệ chưởng môn Nam Vô Sơn, Nam Cửu xưa nay dù đã thấy nhiều lần luyện đan luyện khí. Chuyện luyện chế thần hồn của người thành con rối thì ông ta cũng không phải thấy lần đầu. Trong tam tông, hoặc giống như là Đan Cung Chi Lưu trước đó, ở giữa tầng cao cũng đều sẽ có sự tồn tại của đan khối thậm chí là khí linh.
Thế nhưng những thứ đó đều là võ giả bình thường hoặc là phương sĩ, chứ như Diệp Lăng Nguyệt trực tiếp đem Hỗn Nguyên Lão Tổ đã thành Thần luyện thành con rối thì chưa từng thấy bao giờ. Huống hồ, thời gian Diệp Lăng Nguyệt luyện rối cực ngắn.
Nam Cửu hòa thượng thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ. Ông nhớ lờ mờ rằng lúc đó hình như đã xuất hiện một cái đỉnh nhỏ màu đen. Đỉnh nhỏ đó hút nguyên đan của Hỗn Nguyên Lão Tổ vào trong. Nhưng khi ông muốn nhìn rõ ràng hơn thì đỉnh nhỏ đó đã biến mất rồi.
Diệp Lăng Nguyệt căn bản không có thời gian giải thích nhiều với Nam Cửu hòa thượng. Nàng đã luyện hóa Hỗn Nguyên Lão Tổ, một người một rối lập tức ngoi lên, lướt về phía hai tên yêu.
“Thả chàng ấy ra!”
Hai tên yêu đang muốn xé thân xác của Vu Trọng ra, chợt nghe thấy một hồi quát bên tai.
Lại phát hiện một thiếu nữ trẻ tuổi đứng ở trên không, gió mạnh trên cao thổi mái tóc đen của nàng tựa như rắn múa, bên cạnh thiếu nữ còn có Hỗn Nguyên Lão Tổ.
Hai tên yêu mặc dù không biết Diệp Lăng Nguyệt, nhưng đã phát hiện khí tức tùy tùng Hỗn Nguyên Lão Tổ bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt. So với lão đại nhà mình cũng không hề kém cạnh, chúng cũng biết đối phương không phải kẻ yếu.
“Chậc chậc, tình nhân của tiểu tử này tới rồi.”
Nói là chậm nhưng lại là nhanh, lão nhị và lão tam của tam yêu tóm chặt thân xác của Vu Trọng, xé rách.
“Ha, muốn nuốt thân xác của bổn tọa, dựa vào hai ngươi vẫn không xứng.”
Chính vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng đâm vào trong tai của hai tên yêu. Thân thể hai tên yêu khẽ run lên, nhìn theo giọng nói đó với vẻ khó có thể tin được.
Chẳng lẽ sau khi bị gặm nuốt nhiều máu thịt như thế mà tiểu tử đó vẫn còn chưa chết ư?
Diệp Lăng Nguyệtsững sờ. Đáy mắt vốn dĩ bao phủ băng sương của nàng lúc nghe thấy giọng nói quen thuộc đó thì tựa như sương tuyết đầu mùa tan ra. Mắt nàng lấp lánh vẻ vui mừng, nhìn chằm chằm Vu Trọng với cử chỉ điên rồ.
Trên gương mặt tái nhợt của người đàn ông, đôi mắt nhắm chặt chầm chậm mở ra. Hai mắt đó không giống với mắt của Phụng Tân hoặc là Vu Trọng mà Diệp Lăng Nguyệt quen biết. Đó là một đôi mắt lạnh lùng không có chút ấm áp nào, mang theo sát ý ngất trời.
Một luồng yêu lực tựa như sóng lớn tuôn ra từ trong lồng ngực của Vu Trọng. Đồng tử Diệp Lăng Nguyệt khẽ xiết chặt, tim lập tức thắt lại. Luồng yêu lực này lộ ra hình tròn. Đó là một bánh xe mặt trời nhỏ màu đen. Nó đang từ từ bay lên từ trong cơ thể của Vu Trọng.
Khi mặt trời đó xuất hiện, hai tên yêu không khỏi thay đổi sắc mặt. Trong đầu bọn chúng cùng lúc xuất hiện một chữ.
“Mạt...”
Nhưng không đợi chữ đó nói ra miệng, mặt trời nhỏ màu đen đó đã đột nhiên phát sinh dị biến.
Ầm ——
Ánh sáng đen của mặt trời màu đen rất mạnh, trong mặt trời nhỏ màu đen đã sinh trưởng ra lượng lớn vật có hình dải. Những vật hình dải đó chợt duỗi ra, đâm vào thân thể của hai tên yêu.
Khoảnh khắc thân thể của hai tên yêu quái bị đâm thủng, yêu lực nhận được do trước đó nuốt chửng máu thịt của Vu Trọng bị hấp thu sạch sẽ. Thân thể giống như từng bị đốt cháy vậy, hóa thành tro tàn bay lả tả xuống mặt đất.
“Nhị đệ, tam đệ!”
Ở trên không trung, lão đại tam yêu bị Tử Đường Túc ép cho liên tiếp thoái lui đã nhìn thấy cảnh đó, đau đớn gọi thành tiếng.
Chỉ là đối mặt với mặt trời màu đen đó, nó căn bản không dám phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mặt trời đen phát uy. Tử Đường Túc cũng định thân lại, lúc nhìn thấy mặt trời màu đen đó thì trên gương mặt lạnh lùng tựa như núi băng cuối cùng đã xuất hiện một chút chấn động. Lông mày hắn nhíu lại, rồi nhìn Diệp Lăng Nguyệt.
Nàng hoàn toàn không biết rằng tình cảnh hiện tại của nàng nguy hiểm đến mức nào. Chỉ thấy nàng ngơ ngác đứng trước mặt trời màu đen, trong lòng Tử Đường Túc căng thẳng. Hắn không còn do dự nữa, vứt lão đại trong số tam yêu lại rồi lao về hướng của Diệp Lăng Nguyệt.
Ánh mặt trời màu đen treo ở trên bầu trời, trong Hỗn Nguyên Tông đã bị đồ sát hết.Ánh nắng chiếu lên những thi thể. Thi thể đó vốn dĩ đã bắt đầu thối rữa lại nhao nhao phát sinh thay đổi. Chúng lảo đảo đứng dậy, toàn thân tỏa ra mùi tử vong thối rữa, đang tìm kiếm khí tức của người sống.
Dòng sông vốn dĩ trong veo đã trở nên đen thui như bùn, tỏa ra mùi hôi thối như nước cống vậy. Thực vật mọc xanh um, tươi tốt dưới tác dụng của mặt trời màu đen đã nhanh chóng hóa yêu, mọc ra gai độc chí mạng. Các loài động vật cũng xảy ra dị hóa ở mức độ khác nhau, mắt chúng màu đỏ tươi, cuồng bạo nóng nảy, điên cuồng cắn xé.
Hỗn Nguyên Tông vốn là chốn thế ngoại, chỉ trong nháy mắt đã biến thành địa ngục nhân gian.
Mặt trời màu đen treo lơ lửng bên cạnh Vu Trọng.Sắc mặt của Diệp Lăng Nguyệt đã thay đổi từng chút. Nàng bất giác bước lên trước một bước.Vu Trọng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Vu Trọng đứng gần trong gang tấc, hắn mở to mắt, ánh mắt trống rỗng.
Mắt hắn căn bản không nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt, cũng không hề phản hồi với nàng. Tim của Diệp Lăng Nguyệt thắt lại, ám hương hoa Tịch Nhan Vương trong tay di động.
“Phượng Tân... Vu Trọng?”
Diệp Lăng Nguyệt gọi nhỏ nhẹ.
Giọng nói của nàng còn kèm theo một chút nghẹn ngào. Lúc nàng gọi tên, đóa hoa Tịch Nhan Vương trong tay đó đang lưu động ám hương. Vu Trọng ánh mắt trống rỗng vô thần, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng dịu dàng.
Thân thể của hắn khẽ run lên, bước chân dường như có chuyển động nhẹ một chút. Nhưng đúng vào lúc này, mặt trời màu đen đã phát ra một vùng tia sáng giá lạnh. Nó cũng đã phát hiện Tịch Nhan Vương trong tay Diệp Lăng Nguyệt.
Vật hình dải giết chết hai yêu trước đó đã tăng vọt vài phần. Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới nhìn rõ, những vật hình dải màu đen đó lại là một lượng lớn dây mây. Những dây mây đó là dùng yêu lực ngưng tụ thành, có thể dài có thể ngắn.
Sau khi chúng hút lấy yêu lực của hai tên yêu thì bỗng chốc lại tăng vọt lên rất nhiều. Diệp Lăng Nguyệt phân biệt kỹ, phát hiện những dây mây màu đen đó rất giống với những dải hoa văn đồ đằng thần bí xuất hiện trên bề mặt thân thể mỗi lần Phụng Tân phát bệnh.
Trên toàn bộ mặt trời màu đen đã mọc ra hàng trăm yêu mây, những yêu mây đó chuyển động bên cạnh mặt trời màu đen, tựa như một con nhện khổng lồ đang ểnh bụng.
“Kẻ địch, kẻ địch, tiêu diệt nàng ta.”
Có lẽ đã phát hiện ảnh hưởng của Diệp Lăng Nguyệt đối với Vu Trọng, hoặc là muốn cướp đoạt Tịch Nhan Vương trong tay Diệp Lăng Nguyệt, những yêu mây màu đen đó phá không mà ra, đánh về phía Tịch Nhan Vương trong tay Diệp Lăng Nguyệt.
Yêu mây đó vô cùng sắc bén, phía trên phủ đầy gai ngược kịch độc, chúng vừa mềm mại nhưng chớp mắt thì đã quấn về phía cổ tay và cổ chân của Diệp Lăng Nguyệt. Yêu mây đó còn chưa chạm đến Diệp Lăng Nguyệt thì nàng đã cảm thấy một trận đau rát da thịt, có thể thấy sự lợi hại của sức mạnh thế công của yêu mây đó.
Phản ứng của Diệp Lăng Nguyệt cũng không chậm, bàn tay nàng khẽ lật, trong tay đang cầm lấy Thư Kiếm Cửu Long Ngâm.Cửu Long Ngâm rực rỡ ánh sáng lạnh, chỉ nghe thấy mấy tiếng xoẹt xoẹt, lóe lên bay qua, chém về phía những yêu mây đó.