Diệp Lăng Nguyệt đang cố gắng dùng đỉnh tức phá vỡ cấm chế mà Vu Trọng để lại trong cơ thể.
Lúc này, hai tên yêu tranh giành thân thể của Vu Trọng cũng đang thảo luận.
“Vệt yêu văn thứ ba, tam đệ, ta cảm thấy ta sắp đột phá ngưỡng giới hạn của Đại Yêu, trở thành Thiên Yêu thật sự. Chi bằng chúng ta phân tạng phủ của người này ra ăn, tiến gần thêm một bước.” Lại một miếng thịt bị xé xuống, lão nhị trong hai tên yêu đó không nhịn được liếm đầu lưỡi.
Tạng phủ chính là tinh hoa của khí huyết cơ thể người, nếu nuốt máu thịt một lần thì có thể sinh ra một vệt yêu văn, vậy nuốt hết tạng phủ một lần thì ít nhất có thể sinh ra hai vệt yêu văn. Mắt hai tên yêu lộ vẻ tham lam, cầm chặt vai trái phải của Vu Trọng lại muốn xé tươi thân thể của Vu Trọng thành hai nửa, tranh ăn tạng phủ của hắn.
Cách đó không xa, Diệp Lăng Nguyệt thân ở trong Tịch Diệt Tháp cũng nhìn thấy cảnh đó. Móng tay của nàng đâm sâu vào trong lòng bàn tay. Cơn đau ập đến, một đầu ngón tay của nàng hơi run rẩy, lại có thể cử động rồi. Trong mắt Diệp Lăng Nguyệt, linh quang lóe lên.
Ngay sau đó, đỉnh tức lại phá được cấm chế trên chân nàng. Nàng bước một bước nhỏ về phía trước. Nhưng ngay lúc thân thể Diệp Lăng Nguyệt hơi có thể cử động thì một bóng người mờ ám bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tịch Diệt Tháp.
Tịch Diệt Tháp của Tử Đường Túc chính là thần khí, có thể ngăn cản tuyệt đại đa số sự tấn công của thế giới bên ngoài, thậm chí một vài thời điểm còn có thể tạo ra thế công có uy lực kinh người. Thấy vì Tử Đường Túc đang ác chiến với lão đại tam yêu nên không thể để ý đến việc khác, Tịch Diệt Tháp hiện tại chỉ có thể bảo đảm Diệp Lăng Nguyệt không bị kẻ thù bên ngoài tập kích.
Điều này cũng làm cho Tịch Diệt Tháp ở tình huống tương đối nguy hiểm. Đó chính là nếu có người lén mang Tịch Diệt Tháp đi thì Diệp Lăng Nguyệt sẽ rơi vào cục diện bị động. Người lặng lẽẩn nấp đến bên cạnh Tịch Diệt Tháp chính là Hỗn Nguyên Lão Tổ.
Tử Đường Túc giao đấu với lão đại tam yêu, không có ai để ý đến hành động của Hỗn Nguyên Lão Tổ.
“Thần Đế Thanh Lôi đã giết Quỷ Đế, chỉ tiếc Diệp Lăng Nguyệt vẫn chưa chết, như vậy sẽ không có cách nào ăn nói với thần phi. Chi bằng cướp Diệp Lăng Nguyệt về Thần Giới, trực tiếp giao cho thần phi nương nương xử lý.” Hỗn Nguyên Lão Tổ lén lút đến cạnh Tịch Diệt Tháp.
Đang nghĩ ngợi làm sao mở Tịch Diệt Tháp ra, thì đúng vào lúc này chỉ nghe một tiếng “A di đà phật”, Nam Cửu hòa thượng đã xuất hiện.
“Lão Tổ, ngươi cũng là tiền bối thành danh ở đại lục đã lâu, hà tất khổ sở làm khó một vãn bối.”
Nam Cửu hòa thượng có thể ngồi nhìn mặc kệ cái chết của Vu Trọng nhưng lại không thể ngồi nhìn Hỗn Nguyên Lão Tổ giết Diệp Lăng Nguyệt. Suy cho cùng theo Nam Cửu hòa thượng thấy thì Vu Trọng rất có thể là Yêu Tộc, người và yêu khác đường, nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại là bằng hữu của Nam Cửu hòa thượng.
“Hòa thượng trọc của Nam Vô Sơn? Không biết đang nói gì nữa, đừng cản trở bổn Lão Tổ lập công, ngươi cho rằng dựa vào một mình ngươi thì có thể ngăn cản được bổn Lão Tổ ư?”
Hỗn Nguyên Lão Tổ trừng mắt lớn, phát hiện Nam Cửu hòa thượng chỉ có một mình nên căn bản không xem Nam Cửu hòa thượng ra gì.
“Lão Tổ, tam tông chín phái chính là danh môn chính phái. Ngươi là cao nhân tiền bối thành danh mấy trăm năm, thế mà lại truy sát một tiểu bối vô tội. Hành vi như vậy có khác gì tà ma ngoại đạo.” Nam Cửu hòa thượng lắc đầu.
Trong cấm địa lúc này, bởi vì hành động trước đó của Vu Trọng nên đã tạo ra một vùng hỗn loạn.
Vu Trọng đã mở Yêu Tỉnh Chi Môn. Bị khống chế bởi yêu lực của hắn nên lượng lớn yêu thú hóa thành dòng yêu thú tuôn về phía cấm địa của Hỗn Nguyên Tông. Nếu còn không ngăn lại thì tình hình không khống chế được. Dòng yêu lực đó nếu tán loạn ra thì rất có thể sẽ khiến đại lục Thanh Châu rơi vào trong bạo động yêu thú.
Thành chủ Tứ Phương trong lúc không biết làm sao, chỉ có thể lập tức quay về thành Tứ Phương, nghĩ cách đóng Yêu Tỉnh Chi Môn. Nhạc Mai rất hận Diệp Lăng Nguyệt, dĩ nhiên sẽ không muốn giúp Diệp Lăng Nguyệt, còn lại thì cũng chỉ có Nam Cửu hòa thượng thôi.
“Hừ, ai nói chỉ có một người, bổn Trùng Bảo cũng thấycái đồ Thần rác rưởi nhà ngươi gai mắt. Đừng tưởng rằng bổn Trùng Bảo không nhận ra ngươi, ngươi là một tiểu thần của Bắc Chi Cảnh.”
Trùng Bảo cũng thò đầu ra, hứ một tiếng rất khinh miệt. Tuy không tính là thích Diệp Lăng Nguyệt nhưng tốt xấu gì thì nàng ấy dáng vẻ cũng có chút giống với nam thần nhà mình. Xuất phát từ tâm thái yêu cây yêu cả cành nên nó cũng không muốn nhìn Diệp Lăng Nguyệt hồn bay phách tán.
Lúc Trùng Bảo nhìn thấy Hỗn Nguyên Lão Tổ thì đã cảm thấy từng gặp hắn ở nơi nào rồi. Nghĩ kỹ lại, trên yến tiệc của Thần Giới hình như nó từng gặp lão già này rồi. Chỉ là Trùng Bảo nhất thời không nhớ ra, thần phi Bắc Chi Cảnh là người nào, tại sao lại muốn sát hại Diệp Lăng Nguyệt.
Hỗn Nguyên Lão Tổ nghe xong, bất giác nhìn Trùng Bảo vài cái. Vừa nhìn thì cũng phát hiện, Trùng Bảo khác với thú sủng thông thường, tuy yếu ớt nhưng trên người nó có một luồng thần lực. Con sâu nhỏ nàylại đúng thật là thần thú Thần Giới?
Lúc ý thức được điểm này, Hỗn Nguyên Lão Tổ âm thầm kinh hãi. Hắn tự ý vào đại lục Thanh Châu đã là vi phạm giới luật của Thần Giới rồi. Nếu chuyện của thần phi lại bị vạch trần thì hắn không nghĩ được bản thân sẽ đối mặt với kết cục thế nào nữa.
Việc cấp bách hiện giờ chính là lập tức bắt lấy Diệp Lăng Nguyệt, giết Trùng Bảo và Nam Cửu hòa thượng.
“Con sâu nhỏ ở đâu ra, dám xen vào chuyện của bổn Lão Tổ.”
Ánh sáng thần của Hỗn Nguyên Lão Tổ tăng lên đột ngột. Năm ngón tay khép lại giống như vuốt ưng vậy, đánh về phía Trùng Bảo.
“LãoTổ, ngươi đừng có phạm hết cái sai này đến cái sai khác.” Nam Cửu hòa thượng thấy thế, không dám thờ ơ.
Chỉ thấy ông ta niệm a di đà phật một tiếng, phật ấn chữ “Vạn” màu vàng kim đã xuất hiện. Chính là võ học cấp ba của Nam Vô Sơn, Vạn Tự Kim Cương Ấn. Chữ “Vạn” đó chắn trước người Nam Cửu hòa thượng và Trùng Bảo.
Hỗn Nguyên Lão Tổ chộp tới một trảo, rơi xuống Kim Cương Ấn. Trên phật ấn, ánh sáng vàng chớp động, phát ra kim quang. Trong sự chiếu rọi của phật quang, ở bên cạnh Nam Cửu hòa thượng và Trùng Bảo đã hình thành một cái lồng phật quang.
Phật quang rực rỡ, không chỉ đâm vào mắt Hỗn Nguyên Lão Tổ gây đau nhức, cũng khiến cho thế công của hắn bị ngăn cản. Nào ngờ ngay lúc Nam Cửu hòa thượng cho rằng, Hỗn Nguyên Lão Tổ sẽ biết khó mà lui thì Hỗn Nguyên Lão Tổ cười nham hiểm một tiếng, trong miệng phun ra viên nguyên đan.
Nguyên đan đó đã nổ tung.
Hỗn Nguyên Đan “phụt” một tiếng, làm vỡ nát ấn vàng chữ “Vạn”, đập vào người của Nam Cửu hòa thượng. Nguyên đan của Hỗn Nguyên Lão Tổ cấp Chủ Thần không phải chuyện đùa. Nam Cửu hòa thượng bị đánh trúng phải thụt lùi mấy bước, khí huyết trong cơ thể lại càng cuộn trào.
Thân là đệ tử Phật môn, Nam Cửu chỉtinh thông võ học phòng ngự. Phòng ngự bị phá thìlập tức đã để lộ sơ hở lớn. Nguyên đan của Hỗn Nguyên Lão Tổ vô cùng bá đạo, đánh về phía Trùng Bảo. Trùng Bảo sợ tới mức kêu oai oái, quên mất mình là một con vật không có chân, vừa lăn vừa bò muốn chạy trốn.
Ngay lúc Trùng Bảo sắp bị nguyên đan của Lão Tổ gây thương tích, thì Tịch Diệt Tháp vẫn luôn không có động tĩnh lại rung mạnh. Một luồng sức mạnh từ trong Tịch Diệt Tháp tràn ra.Khi cảm nhận được tiếng vang trong Tịch Diệt Tháp, Nam Cửu hòa thượng, Trùng Bảo thậm chí là Hỗn Nguyên Lão Tổ đều cả kinh. Họ không khỏi dừng động tác lại, nhìn về phía Tịch Diệt Tháp một cách rất ăn khớp nhau.
Tịch Diệt Tháp của Tử Đường Túc chính là thần khí hiếm gặp ở đại lục Thanh Châu. Nếu đã là thần khí thì tất nhiên là có thể lớn có thể nhỏ, lúc chuyển động thì có thể tấn công địch, lúc yên tĩnh thì có thể phòng ngự. Phòng ngự của nó, ngoại trừ Tử Đường Túc ra thì không có người nào có thể phá giải được.
Nhưng lúc này chỉ nghe ầm một tiếng, thần khí Tịch Diệt Tháp vững như Thái Sơn thoáng cái lại bị mở lên, từ trong Tịch Diệt Tháp vọt ra một luồng sóng sức mạnh lớn mạnh.