Cho dù ngoài miệng nói không sợ Vu Trọng, nhưng trong lòng An Nhược Tùng vẫn rất tị húy.Cả đoạn đường ông ta quay về Hỗn Nguyên Tông, đi chút lại ngừng, cẩn thận không để lại bất cứ dấu vết gì. Để đề phòng Vu Trọng đuổi theo, ông ta còn có thể vòng lại đường cũ.
Vốn dĩ lộ trình chỉ mất hai ba ngày, thế mà ông ta lại đi mất năm ngày. Ông ta còn sai người cẩn thận canh chừng Diệp Lăng Nguyệt, không cho nàng ấy có bất kỳ cơ hội nào chạy trốn.
Điều khiến An Nhược Tùng yên tâm chính là, ngoại trừ lúc ở gần thành Tứ Phương từng một lần phát giác được luồng khí tức đáng sợ đó của Vu Trọng, còn trong mấy ngày sau đó thì khí tức của Vu Trọng đã biến mất rồi. Xem ra, hắn cũng bị thuật che mắt của An Nhược Tùng làm cho mê muội đầu óc. Vì thế, An Nhược Tùng còn dương dương tự đắc một hồi.
Sau mấy ngày liền bôn ba, Diệp Lăng Nguyệt bị dẫn tới núi Hỗn Nguyên ở đỉnh Bắc Thanh, nơi ở của Hỗn Nguyên Tông. Hỗn Nguyên Tông với tư cách là môn phái lớn nhất của chín phái. Núi Hỗn Nguyên của phái này tuy nói là núi nhưng kỳ thực lại làmột dãy núitrải dài tít tắp. Địa thế cụm núi vây quanh, chỉ có một con đường núi hiểm trở ở vách núi có thể tiến vào cổng núi của tông môn.
Điều này quả thực đã hình thành một bình phong che chở tự nhiên cho Hỗn Nguyên Tông. Bên ngoài muốn công đánh rất là khó khăn. Lúc đến gần cổng núi của Hỗn Nguyên Sơn, trái tim treo ngược đã mấy ngày của An Nhược Tùng cuối cùng cũng đã buông xuống.
“Ta tưởng Quỷ Đế Vu Trọng giỏi giang gì ghê lắm, cũng chỉ thường thôi, còn không phải dễ dàng bị lão phu làm cho choáng váng chuyển hướng đó sao.” An Nhược Tùng khoác lác trước mặt Diệp Lăng Nguyệt.
“Đúng thế, chưởng môn anh minh, Quỷ Đế gì chứ, ở trước mặt chưởng môn thì không là cái thá gì cả.” Đám đệ tử đó của An Nhược Tùng cũng nịnh hót theo.
Nhưng lời của đám đệ tử kia vừa dứt, chỉ nghe thấy sau lưng vài luồng gió mạnh tựa như cuồng phong gào rít ập tới. Mấy đệ tử nói lời ngông cuồng đó kêu thảm một tiếng. Thân thể tựa như con diều giấy đứt dây từ trên đường núi rớt xuống.
“An Nhược Tùng, các ngươi thật là chậm chạp, bổn tọa đã ở đây chờ các ngươi nhiều giờ rồi.”
Giọng nói lạnh lùng như băng, tựa như bị đánh một cái bạt tai. Nụ cười trên mặt An Nhược Tùng nhanh chóng biến mất. Thân hình hắn run rẩy rồi từ từ quay người lại. Chỉ thấy có một người đàn ông đang đứng trên cổng núi nguy nga cao vài chục trượng.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống. Hắn đeo một mặt nạ màu vàng kim. Dưới mặt nạ đó, đôi mắt màu hổ phách kia chấn động lòng người. Hai tay hắn đang ôm một thanh kiếm đen kịt. Mái tóc màu đen đang tung bay trong gió, một luồng khí tức coi thường thiên hạ ùn ùn kéo đến.
“Quỷ Đế... Vu Trọng, sao ngươi lại ở đây!”
Lông mày và râu của An Nhược Tùng đồng thời run rẩy.
“Chạy trốn được hòa thượng chứ không trốn được miếu, ngươi cũng không phải nữ nhân của ta, bổn tọa hà tất phải chạy theo sau mông lão già ngươi.” Vu Trọng cười lạnh một tiếng. Ánh mắt nhìn vào Trần Mộc ở bên cạnh và dừng lại trên người của Diệp Lăng Nguyệt ở trong quang phù sau lưng hắn.
Lúc nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt, thân thể của Vu Trọng cứng đờ, hai mắt mang theo vài phần cấp bách.Ngày đó ở trong thành Tứ Phương, sau khi mất dấu Diệp Lăng Nguyệt, Vu Trọng vô cùng tức giận và rất tự trách. Hắn điên cuồng đuổi theo An Nhược Tùng cả đoạn đường.
Giữa đường hắn nhiều lần đã đuổi kịp, nhưng chính vào lúc đó thì Vu Trọng phát hiện, phía sau hắn còn có mấy luồng sức mạnh đang đuổi theo hắn. Dựa vào sóng năng lượng thì chắc là đám người của Tam Tông và thành chủ Tứ Phương, trong đó có một luồng sóng chính là Tử Đường Túc.
Trong lòng Vu Trọng biết, nếu lại đối phó tiếp cả chặng đường thì thế của hắn ắt sẽ là trước mặt sau lưng đều có địch. Cuộc đời của lính đánh thuê trước kia giúp Vu Trọng có thể trong thời gian cực ngắn đưa ra quyết định có lợi nhất cho mình. Hắn đã nghĩ đến rằng An Nhược Tùng bắt Diệp Lăng Nguyệt nhưng lại không giết nàng ngay lập tức, nên chỉ có một khả năng là hắn vẫn tạm thời không muốn giết nàng.
Đại bản doanh của An Nhược Tùng ở Hỗn Nguyên Tông. Hắn vòng tới vòng lui thì cuối cùng vẫn sẽ quay về Hỗn Nguyên Tông.Vì vậy, Vu Trọng nửa đường dứt khoát từ bỏ việc đuổi theo, mà là đến Hỗn Nguyên Tông để ôm cây đợi thỏ.
Ngay cả Dao Trì Tiên Tạ một trong ba Tam Tông mà Vu Trọng cũng có thể tìm được, chứ nói gì tông môn nhập thế Hỗn Nguyên Tông. Chỉ là,điều khiến Vu Trọng mất kiên nhẫn chính là việc An Nhược Tùng vì tránh né hắn mà trên đường đi cố bày bố nghi trận, đi rất nhiều đường vòng.
Vu Trọng không phải là Phượng Tân. Tính tình của hắn không tốt, tính nhẫn nại lại càng không tốt.Trên đời này,người duy nhất có thể khiến hắn có chút nhẫn nại cũng chỉ có một Diệp Lăng Nguyệt mà thôi.An Nhược Tùng đi vòng như vậy đã mài sạch một chút nhẫn nại cuối cùng của Vu Trọng. Tâm trạng hắn một khi không tốt thì thích làm một chuyện.
Gió núi thổi qua, trong gió có thêm một mùi, đó là mùi của máu.
An Nhược Tùng nhớ tới bản thân trên đường đi đã trì hoãn mấy ngày. Vu Trọng cũng đợi mấy ngày ở Hỗn Nguyên Tông.
Vu Trọng là ai?
Hắn là Quỷ Đế, đại lục đồn đại rằng nơi nào Quỷ Đế đến thì quỷ khóc sói tru. Giọt mồ hôi to bằng hạt đậu từ trán của An Nhược Tùng rơi xuống. Hắn nhìn vào trong cổng núi. Vừa nhìn, An Nhược Tùng chỉ cảm thấy trái tim quặn đau một hồi, trong miệng một ngụm máu phụt cái phun ra.
Hướng bên trong cổng núi của Hỗn Nguyên Tông, trên con đường núi quanh co, thi thể chồng chất tựa như ngọn núi nhỏ, một mảng lớn vết máu màu đỏ sậm, hong gió trên mặt đất. Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Hỗn Nguyên Tông, ngay cả một người sống cũng không nhìn thấy.
“Chết rồi, tất cả đều chết rồi.” Trần Mộc cũng nhìn thấy cảnh tượng đó.
Sư huynh sư đệ ngày xưa đều đã chết hết rồi.Thời gian chỉ mấy ngày, Vu Trọng lại dựa vào sức của một người mà đồ sát sạch toàn bộ Hỗn Nguyên Tông.
“Ngươi, ngươi không phải làngười.”
Trần Mộc run rẩy, nhìn người đàn ông đó đứng ngạo nghễ trên cổng núi.
Giờ này phút này, trong mắt của Trần Mộc và An Nhược Tùng, Vu Trọng rõ ràng chính là oán quỷ lấy mạng đến từ địa ngục.
“Tính cả đám người vừa mới giết, còn có hai ngươi nữa thì toàn bộ Hỗn Nguyên Tông tổng cộng ba ngàn chín trăm ba mươi sáu mạng. Việc này là muốn nói cho các ngươi biết, có vài người không phải là người mà các ngươi có thể đụng vào.” Vu Trọng nói với vẻuể oải.
Dường như hơn ba ngàn mạng người kia ở trong mắt hắn tựa như cỏ rác vậy, không đáng để ý.
Diệp Lăng Nguyệt bị giam trong quang phù, nghe nói Vu Trọng lại vì nàng mà sát hại hơn ba ngàn tính mạng thì vẻ mặt cũng biến đổi. Ánh mắt của nàng di chuyển lên Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm đó trong tay Vu Trọng. Tầm mắt và Vu Trọng chạm vào nhau.
Trong đôi mắt cuồng ngạo của người đàn ông lóe qua một vẻ phức tạp. Cuối cùng, hắn vẫn là để lộ bộ mặt thật sự của mình ở trước mắt nàng. Chỉ là, hắn đã chẳng quan tâm nhiều như vậy.
“Vu Trọng, lão phu liều mạng với ngươi!”
An Nhược Tùng giận dữ. Bề ngoài hắn nhìn có vẻ già nuanhưng vừa động thủ thì giống như con mãnh hổ ra sức chạy nhanh trong nháy mắt, trên người bùng phát ra một luồng nguyên lực đáng sợ của cường giả Thần Thông Cảnh. Nguyên lực đó ngưng tụ thành một thanh trường mâu ở giữa không trung, đâm thẳng về phía Vu Trọng.
Ánh mắt Vu Trọng lạnh lùng, chỉ là giơ tay lên, chỉ thấy cánh tay chấn động đã hình thành một luồng gió quyền hung ác đánh mạnh xuống, đập thẳng vào luồng nguyên lực uy thế không nhỏ của An Nhược Tùng.Giống như hai ngôi sao chổi va vào nhau, vùng trời phía trên cổng núi của Hỗn Nguyên Tông đã hình thành một cơn bão nguyên lực đáng sợ.
Cổng núi Hỗn Nguyên Tông sừng sững gần ngàn năm, dưới tác dụng của hai luồng sức mạnh lớn lung la lung lay, đứt gãy tận gốc rồi đổ sụp xuống.