Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 90




Sau khi Diệp Lăng Nguyệt thần không biết quỷ không hay giết chết Liên đại sư thì trở lại Diệp phủ.

Hai huynh đệ Diệp gia đang đắm chìm trong vui sướng nên không hề phát hiện ra, ngũ cữu Diệp Hoàng Hiên nói với Diệp Lăng Nguyệt, phủ Thái Thú gia hạn cho Diệp gia phải giao lô huyền thiết đầu tiên trong vòng ba tháng.

Bọn họ cũng đã truyền tin tức thắng lợi trong đại hội dã luyện về Thu Phong Trấn, qua một thời gian nữa thì từ trên xuống dưới nhà họ Diệp cũng sẽ dời đến Ly thành.

Diệp gia dời đến Ly thành cũng có nghĩa là mẫu thân cũng sẽ đến Ly thành, cuối cùng thì sau này cũng không cần bôn ba qua lại giữa hai nơi rồi.

Mặc dù Diệp Lăng Nguyệt sinh ra ở Thu Phong trấnn nhưng nếu so với một Thu Phong trấn không có gì cả thì nàng càng thích Ly thành hơn.

Mặc dù ở Ly thành nguy cơ tứ phía, nhưng Diệp Lăng Nguyệt tin tưởng chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa, Diệp gia nhất định sẽ có chỗ đứng vững chắc ở Ly thành.

Diệp Lăng Nguyệt sau khi trở về phòng liền dùng tinh thần lực dò xét luồng Xiêm La Quỷ Yên thần bí bị Càn Đỉnh hút vào trong đỉnh kia.

Sau khi tra xét miếng ngọc của Liên đại sư, Diệp Lăng Nguyệt cũng biết đại khái về Xiêm La Quỷ Yên.

Điều khiến cho nàng không ngờ tới chính là loại vù khí này lại là một loại vũ khí cấp Hoàng Giai, chỉ có tà thuật phương sĩ ngũ đỉnh huyết trở lên mới có thể luyện ra.

Nếu bị luồng khói này bao phủ thì rất dễ dàng rơi vào ảo cảnh, luồng khói này còn có khả năng hút máu người một cách đáng sợ.

Tên Liên Bích kia chỉ là tà thuật phương sĩ tứ đỉnh huyết, luồng khói này tất nhiên không phải do chính bản thân hắn luyện ra, cho nên khi điều khiển mới không phát huy được hết thực lực thực sự của nó.

Diệp Lăng Nguyệt muốn luyện hóa luồng khói này để bản thân sử dụng.

Thần Thức động một cái, Diệp Lăng Nguyệt liền tiến vào Hồng Mông Thiên.

Bên ngoài đã là đêm khuya, nhưng bên trong Hồng Mông Thiên vẫn là một mảnh cây cỏ rậm rạp, một cảnh đẹp với mùi thơm bay khắp nơi.

Diệp Lăng Nguyệt ngồi xếp bằng trong Hồng Mông Thiên một lúc, sau khi khôi phục chút Nguyên Lực mới bắt đầu luyện hóa Xiêm La Quỷ Yên.

Một bàn tay của nàng sau khi bị hút vào Càn Đỉnh liền khiến cho Xiêm La Quỷ Yên vốn đang giãy giựa không yên bị Càn Đỉnh phun ra ngoài.

Dường như biết được Diệp Lăng Nguyệt không phải là chủ nhân mình nên Xiêm La Quỷ Yên liền phát ra những tiếng kêu quỷ dị như tiếng kêu của hung thú, nó biến thành một cái đầu lâu, miệng mở to, muốn xông về phía Diệp Lăng Nguyệt.

Lúc này trong Càn Đỉnh xuất hiện một luồng đỉnh tức, hóa thành một chiếc dây thừng lớn bằng ngón cái, trói Xiêm La Quỷ Yên lại.

Xiêm La Quỷ Yên và đỉnh tức, một hắc một bạch, hai luồng cổ lực không ngừng lăn lộn, lúc đầu Xiêm La Quỷ Yên còn có khí lực để giãy giụa, nhưng dần dần nó cảm nhận được sự lợi hại của đỉnh tức.

Cuối cùng, luồng khói kia đã bị đỉnh tức chiếm đoạt hết, màu đen trước đó cũng biến mất, trở thành một luồng ánh sáng màu vàng, nhìn qua cũng giống như một loại vũ khí Hoàng Giai, không có gì đặc biệt.

“Thu!” Bàn tay trắng nõn của Diệp Lăng Nguyệt vung lên, luồng Xiêm La Quỷ Yên kia liền được nàng khéo léo thu vào trong ống tay áo.

Làm như thế này, dù cho có là đích thân tên phương sĩ tà ác luyện chế ra Xiêm La Quỷ Yên kia tới cũng khó mà phát hiện ra đây chính là Xiêm La Quỷ Yên.

Diệp Lăng Nguyệt vốn còn định luyện hóa cả ba thanh Huyết Văn Phi Chủy kia.

Nhưng suy nghĩ lại, nàng lại thu Huyết Văn Phi Chủy vào trong.

Tin tức Diệp gia thắng lợi ở đại hội dã luyện, sau hai ngày thì truyền đến Thu Phong trấn.

“Lão gia, Tam tiểu thư, có tin tức tốt, một tin tức vô cùng tốt. Tứ gia cùng tiểu tiểu thư ở đại hội luyện kim ở Ly thành đoạt được danh hiệu đệ nhất.” Lão quản gia thở hồng hộc, chạy thẳng một mạch vào sảnh chính.

Trong sảnh chính, người nhà Diệp gia và Diệp Hoàng Ngọc đều đã chờ sẵn ở.

Mấy ngày nay, bọn họ cũng không có chợp mắt, cũng đang nóng lòng chờ đợi kết quả của đại hội dã luyện.

Mặc dù đã có thợ luyện chế kinh nghiệm phong phú và Diệp Hoàng Thành, nhưng trong lòng Diệp Cô vẫn vô cùng lo lắng.

Sau khi nghe được tin tức này, chân mày đang nhíu lại của Diệp Cô cuối cùng cũng giãn ra.

“Thắng rồi thì tốt, thắng rồi thì tốt. Ngươi có biết Tứ thiếu gia bọn họ luyện chế ra là mấy thành thép không?” Diệp Cô biết, Diệp Hoàng Thành có thể luyện ra loại thép tốt nhất, chắc chỉ chừng lục thành.

“Lão gia, nghe nói là Nguyệt Thiết. Lần tỷ thí này là Tứ gia cùng tiểu tiểu thư đồng thời chế tạo, nghe nói cuối cùng Tứ gia đã kiệt sức, là tiểu tiểu thư hỗ trợ luyện ra Nguyệt Thiết. Tiểu tiểu thư lần này còn được hiệp hội Phương Sĩ ở Ly thành thu nhận, trở thành một Phương Sĩ.”

Nguyệt Thiết?

Diệp Cô đứng bật dậy.

Lăng Nguyệt lại có thể luyện ra Nguyệt Thiết, hơn nữa nàng còn được gia nhập vào hiệp hội Phương Sĩ, điều này có nghĩa là...

“Tam Muội, chúc mừng muội, tiểu nha đầu Lăng Nguyệt kia lại được trở thành Phương Sĩ, đây chính là vinh dự của muội cũng là vinh dự của Diệp gia chúng ta.” Diệp Hoàng Vân và Diệp Phượng Hoàng vừa ngưỡng mộ vừa mừng rỡ.

Bọn họ là người nhìn Diệp Lăng Nguyệt lớn lên, chỉ là không ngờ đứa nhỏ này sau khi trở nên thông minh thì lại có thể học được tinh thần lực cao thâm như vậy.

Có thể bước vào hiệp hội Phương Sĩ, tiền đồ của Lăng Nguyệt nhất định sẽ vô cùng rộng mở.

“Không cần nói nhiều nữa, Hoàng Vân ngươi đi mua mấy chuỗi dây pháo, treo bên ngoài phủ báo tin mừng. Diệp Phượng Hoàng, ngươi chuẩn bị vài bao tiền lì xì, phát cho dân trên phố xem như lễ vật cáo biệt của Diệp gia chúng ta.” Diệp Cô giống như đã quyết định một việc trong đại ở trong lòng, chợt nói.

“Cha, dọn đi, ý của người là?” Vẻ mặt của hai huynh đệ Diệp gia như không thể tin nổi.

“Không sai, ta đã quyết định bắt đầu từ ngày mai, Diệp gia chúng ra sẽ dời đến Ly thành, rời khỏi Thu Phong trấn.” Bao nhiêu năm nay Diệp gia bọn họ vẫn ở một chỗ nhỏ hẹp dưới núi Thất Tinh, rốt cuộc cũng chờ được đến ngày Diệp gia quật khởi.

Trong mắt Diệp Cô lóe lên một tia hy vọng.

Tâm nguyện của Diệp Cô, hai huynh đệ Diệp gia làm sao không biết, bọn họ liền vội vàng làm theo lời Diệp Cô nói, chỉ còn Diệp Hoàng Ngọc ở lại.

“Hoàng ngọc, con đi theo ta.” Diệp Cô đưa Diệp Hoàng Ngọc đi vào Từ Đường của Diệp gia.

Diệp Cô đi đến trước Từ Đường, cung kính dâng một nén hương cho liệt tổ liệt tông của Diệp gia, Diệp Hoàng Ngọc cũng đi lên phía trước dập đầu mấy cái.

“Hoàng ngọc, ta dự định qua lần này sẽ để cho Lăng Nguyệt ra ngoài luyện tập một thời gian.” Diệp Cô bỗng nhiên mở miệng.

Diệp Hoàng Ngọc kinh ngạc, để cho Lăng Nguyệt ra ngoài luyện tập, nhưng nàng chỉ mới mười ba tuổi.

“Cha, như vậy có quá sớm không, ít nhất cũng phải chờ đến ngày nó đột phá chứ.” Dù sao cũng là một miếng thịt trên người của Diệp Hoàng Ngọc, mấy năm nay Diệp Hoàng Ngọc không thể chăm sóc tốt cho con gái nên trong lòng vẫn luôn cảm thấy áy náy.

Nàng còn dự định sau sự việc lần này sẽ tận tâm dạy dỗ Lăng Nguyệt.

“Cũng được, nhưng chờ đến sau khi nó đột phá thì nhất định phải đi ra ngoài để rèn luyện. Hoàng ngọc, có lẽ con cũng nhận ra được thiên phú của Lăng Nguyệt rất cao, chỉ là một cái Ly thành nhỏ bé nhất định sẽ không trói được nó. Nếu nó không trải qua khổ luyện thì sau này sao có thể đối mặt với đám người Hồng phủ kia. Hay là con dự định dựa vào sức của một mình con đi đối phó người của Hồng phủ.” Diệp Cô ngưng ánh mắt, nhìn Diệp Hoàng Ngọc.

Thân thể mềm mại của Diệp Hoàng Ngọc rung một cái, nàng không ngờ cha mình lại có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng.