“Túy Tiên cư của Đại Hạ là ta cùng mấy vị bằng hữu Đế Đô cùng mở, nếu như muội muội đây thật sự có thể nấu được Bách Niên Hầu Tửu. Ta có thể cùng thương lượng một chút với mấy người kia để giới thiệu Bách Niên Hầu Tửu.” Lam Thải Nhi vỗ ngực một cái, một âm điệu ôm lất cơ thể của cô.
Lam Thải Nhi nói năng rất tùy ý, có thể là bạn thân với Quận chủ thành, làm sao có thể là nhân vật bình thường?.
Diệp Lăng Nguyệt cũng không hỏi nhiều, vừa nói vừa cười với Lam Thải Nhi cùng đi ra khỏi phủ Thái Thú.
Trước khi lên xe ngựa, Diệp Lăng Nguyệt nhớ ra điều gì, cúi đầu hỏi nhỏ.
“Lam tỷ tỷ, hình như ta bá phụ đi đứng không được tốt?
Diệp Lăng Nguyệt ánh mắt sắc bén, nàng thấy lúc Lam Thái thú đi bộ, đi đứng dường như có hơi bất tiện. Mặc dù chỉ có một chút, nhưng là đối với một người cao thủ mà nói, đi lại bất tiện cũng khiến cho thân thủ giảm đi khá nhiều.
“Lăng Nguyệt, ta và muội cũng không phải là người ngoài, ta nói thật cho muội biết. Năm đó cha ta ở trên chiến trường, theo Vũ Hầu đánh giặc. Có một lần, bọn họ mai phục trên đường, chính vào lúc này cha ta bị quân địch trong trận doanh tà thuật Phương Sĩ gây thương tích. Trong cơ thể lưu lại di chứng cũ, ngay cả Phương Sĩ Đế Đô cũng vô phương cứu chữa.” Lam Thải Nhi nghe xong, sắc mặt luyến tiếc.
Sau khi Lam Thái Thú bị thương trên chiến trường. Vì năng lực của phương sĩ trong quân doanh có hạn, chỉ có thể đưa về Đế Đô, tiếc là lúc ấy đã quá trễ để cứu chữa.
Tính mạng của Lam Thái Thú đã giữ được, nhưng chân của ông lại bị tật, cũng vì điều này mà mấy tên tướng quân quý tộc của quân đội Đại Hạ liền tập trung vạch tội. Lam Ứng Vũ bị ép từ chức tướng quân, bị điều đến Ly thành làm Thái Thú.
Trên danh nghĩa là điều chuyển, nhưng thực tế là bị cách chức đến Ly thành.
Lam Thái Thú bề ngoài không nói gì, nhưng Lam Thải Nhi biết, trong lòng cha mình rất bực bội. Nhiều lần, nàng thấy sau khi cha uống rượu trong ánh mắt rưng rưng, lau chùi khôi giáp trong quân khố kia.
Thái Thú Ly thành, đối với nhiều người có lẽ là công việc béo bở, nhưng đối với Lam Ứng Vũ có trái tim luôn hướng về quân doanh Đại Hạ mà nói, lại là một sự hành hạ.
Diệp Lăng Nguyệt nghe xong thì trong lòng có hơi rung động, há hốc mồm. Lại suy nghĩ một chút, vẫn là đem lời nói đang ở trong cổ họng nuốt xuống.
Phòng nhân chi tâm bất khả vô, mối quan hệ bây giờ của nàng và Lam Thải Nhi mặc dù rất tốt, nhưng vẫn chưa thật sự đến mức độ tâm giao.
Mặc dù tính cách Lam Thải Nhi không câu nệ tiểu tiết, rất là hào sảng, nhưng Càn Đỉnh Đỉnh Tức quá mức thần kỳ. Hơn nữa Diệp Lăng Nguyệt cũng không chắc chắn rằng có thể điều trị khỏi bênh cho Lam Thái thú. Nên vẫn là đợi thêm một vài ngày nữa chờ đến Đỉnh Tức mạnh thêm chút nữa, lúc ấy lại thử xem sao.
Lúc Diệp Lăng Nguyệt trở lại Diệp phủ, phát hiện một nhà già trẻ đều chờ ở bên ngoài phía sau cửa phủ. Trong đó là đại cữu và ngũ cữu, cổ đều vươn ra thật dài, trông giống như hai con chim cút.
Mấy ngày sau tiệc Thọ yến, Diệp gia bỗng nhiên nhận được không ít thiệp mời. Tất cả đều là thiệp mời của một số danh môn vọng tộc trong thành, không gì khác ngoài việc muốn kết giao cùng Diệp gia.
Điều này làm cho Diệp Hoàng Hiên vốn không có chút tiếng tăm gì ở Ly thành rất kinh hỉ.
Nhưng điều khiến cho từ trên xuống dưới nhà Diệp gia vui vẻ chính là hiệp hội Phương Sĩ rốt cuộc cũng đồng ý hợp tác cùng Diệp gia.
Cứ như vậy thì mỏ sắt nhà Diệp gia không còn nghi ngờ gì nữa là đã được tiến thêm một bước.
Nhưng ngay trong lúc mấu chốt khi Diệp gia thanh thế rất tốt thì đám người Sơn Hải đã tìm tới cửa.
Thì ra mấy hôm trước, Thiếu Bang Chủ Sa Chiến của Sơn Hải bang bị Diệp Lăng Nguyệt dùng”Thất Bộ Điệt” làm cho bị thương vẫn còn nằm trên giường bệnh.
Bang chủ Sơn Hải bang Sa Cuồng sau khi trở về bang, nghe nói con trai không chỉ bị làm nhục mà còn bị đánh thành ra bộ dạng này, ngay lập tức nổi trận lôi đình.
Hắn chỉ có một người con trai, bỗng trở thành bộ dạng này, vội vàng tìm tất cả danh y trong thành, ngay cả người của hiệp hội Phương Sĩ cũng mời tới, nhưng cũng không có cách nào chữa khỏi cho Sa Chiến.
Sa Cuồng bất đắc dĩ, đành phải đến Diệp phủ mời người tới.
“Lăng Nguyệt, con lại trêu chọc tới đám người Sơn Hải từ lúc nào?” Diệp Hoàng Hiên cũng có chút qua lại với đám người Sơn Hải, biết Sơn Hải bang nổi danh là thế lực tà ác.
“Ngũ cữu, người không cần lo lắng, người giúp con tìm người thông báo một tiếng với Lam tỷ tỷ, nói là con muốn cùng tỷ ấy đến Sơn Hải bang xem trò hay.” Diệp Lăng Nguyệt chờ chính là Sơn Hải bang. Nàng còn sợ bọn họ không đến chứ.
Lam Thải Nhi vừa nghe nói có trò hay để xem liền vội vàng chạy tới.
Hai nàng đi thẳng tới Sơn Hải bang.
Vừa bước vào cửa Sơn Hải bang, Diệp Lăng Nguyệt liền nhíu mày.
Chẳng trách Lam Thải Nhi thấy Sơn Hải bang không vừa mắt. Phủ của Sơn Hải bang xây dựng còn sang trọng hơn Phủ Thái Thú.
“Lăng Nguyệt muội muội đợi một lát rồi hãy vào. Muội không cần phải nói gì cả, tất cả cứ để ta.” Lam Thải Nhi nháy mắt mấy cái với Diệp Lăng Nguyệt, trên khuôn mặt đầy sát khí.
Thấy Lam Thải Nhi và Diệp Lăng Nguyệt cùng tới, sắc mặt Sa đại bang chủ càng khó coi.
Nếu là một mình Diệp Lăng Nguyệt thì hắn còn dễ dàng xử lý, nhưng lại thêm Lam Thải Nhi, vậy xem chừng không dễ ứng phó.
Sa Cuồng không dám khinh thường, liền vội vàng sai người mang trà đón tiếp Lam Thải Nhi vào chỗ ngồi.
“Lam quận chúa, không biết người cung hậu đại giá, Sa Cuồng không đón tiếp từ xa, xin thứ tội.” Cát Bang Chủ vẫn còn có chút cấm kỵ với Lam Thải Nhi. Sau khi hắn hung hãn trợn mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt liền hừ một tiếng, nửa thân trên cong xuống hành lễ.
Vậy mà Lam Thải Nhi nghe rồi lại cứ như chưa nghe thấy gì, vẫn uống trà, không hề để ý tới Sa Cuồng.
Sa Cuồng giận đến nỗi phổi như muốn nổ tung.
Lam Thải Nhi đáng chết, đúng là có cái giá lớn. Xét về tuổi tác hắn cũng chẳng kém Lam Thái Thú là bao mà nàng lại khinh thường hắn.
Mãi một giờ trôi qua, Lam Thải Nhi mới từ từ lên tiếng.
“Sa Bang Chủ, ta nghe nói Sa Thiếu Bang Chủ thân thể không được khỏe, không biết Thiếu Bang Chủ thế nào rồi.”
“Quận chúa, người phân xử phải cho thảo dân với. Hôm đó Tiểu Khuyển thay ta đi tham gia thọ yến của Thái Thú, nào đâu biết nửa đường gặp phải ác nữ nhà Diệp gia này. Không biết nàng dùng tà pháp gì khiến cho con trai của ta toàn thân không thể động đậy. Đến nay cũng đã hai ngày hai đêm trôi qua, Tiểu Khuyển vẫn không thể xuống giường, ngay cả nói cũng không nói được.” Sa Cuồng mặt đầy tức giận, trợn mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt.”
Nếu như không phải là Lam Thải Nhi ở đây, hắn nhất định phải khiến ả tiểu tiện chủng nhà Diệp gia kia đầu lìa khỏi thân.
“Sa Bang Chủ, lời này của ngươi không đúng rồi. Hôm đó trên đường chính, mấy trăm con mắt đều thấy rõ ràng là Thiếu Bang Chủ khiêu khích Lăng Nguyệt muội muội trước. Kết quả là chính mình không cẩn thận té ngã trên đất. Cũng không biết có phải là do ngày thường chơi gái chơi đùa nhiều, chân run không ngồi vững không. Nếu ngươi không tin, ta có thể tùy tiện tìm tám, mười người đến làm chứng.” Lam Thải Nhi mày cũng không nhăn lại chút nào, một câu nói, liền lấp kín lời nói của Sa Chiến.
Sau đó sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, đôi mắt như cá chết trợn trừng nhìn Lam Thải Nhi.
“Quận chúa nói là, Tiểu Khuyển sai. Nể mặt lão phu ta năm nay cũng quá tuổi ngũ tuần, chỉ có một người con trai, xin quận chúa cùng Diệp Cô nương nương tay, chữa khỏi bệnh cho Tiểu Khuyển.” Sa Cuồng trong lòng đã nổi lên cơn bão cấp mười, nhưng bề ngoài vẫn cứ là vâng vâng dạ dạ.
Về mặt tu dưỡng, Sa Cuồng vẫn thông minh hơn nhiều so với đứa con trai ngu xuẩn kia.
“Lăng Nguyệt muội muội, nếu Sa Bang Chủ đã có thành ý như vậy, cũng tự mình mở lời rồi. Muội nể mặt của tỷ tỷ mà xem qua bệnh tình cho Thiếu bang chủ đi.” Thấy khi đã khiến Sa Chiến giận đến khói như muốn bốc lên khỏi đỉnh đầu, Lam Thải Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Xem bệnh dĩ nhiên là có thể, nhưng mà có thành ý hay không thì không phải chỉ nói thế là xong. Bệnh của Thiếu Bang Chủ có hơi khó trị, Sa Bang Chủ ngươi cứ tùy tiện chuẩn bị một một vạn lượng vàng, thêm một tờ đơn thuốc, là ta có thể bắt đầu chữa trị.” Diệp Lăng Nguyệt vừa mở miệng nói, Lam Thải Nhi ở bên cạnh đang uống trà, bỗng “phụt” một tiếng, nước phun ra ngoài.