Phía trước là một con hẻm dài, Diệp Lăng Nguyệt chạy đến đây mới dừng lại, có hai tên cười mờ ám đang tiến lại gần.
“Các ngươi đi theo ta làm gì?” Diệp Lăng Nguyệt giả vờ tỏ ra sợ hãi.
“Làm gì sao? Tiểu nha đầu, ai biểu ngươi có mắt không tròng, đụng vào người không nên đụng đến chứ.”
Lại nói Tống gia cùng với Sơn Hải bang ở trong thành cũng có chút quan hệ, Tống Nghiễm Nghĩa muốn tìm người tiêu diệt Diệp Lăng Nguyệt, nên tìm thiếu bang chủ của Sơn Hải bang giúp đỡ, giao cho đối phương một bức tranh vẽ lại hình dáng của Diệp Lăng Nguyệt, rồi nhờ hắn nhất định phải tiêu diệt được Diệp Lăng Nguyệt.
Vị thiếu bang chủ kia liền tìm một võ giả đã luyện tới Luyển thể lục trọng ở trong bang tên Phách Tam Quyền phụ trách chuyện này.
Phách Tam Quyền tìm mấy ngày ở trong thành, vì Diệp Lăng Nguyệt khi ra vào đều có người của Diệp phủ đi cùng nên hắn không tìm được cơ hội.
Phách Tam Quyền có một nghĩa đệ chính là tên thương nhân mập mạp trước đó đã định lợi dụng trầm hương để lừa gạt hồng y nữ tử.
Tên thương nhân kia họ Trần, ở Ly Thành nổi tiếng là một gian thương, người ta gọi hắn là Trần mập.
Phách Tam Quyền là nghĩa huynh của Trần mập, là một tên ác ôn trong Ly Thành, Trần mập ỷ vào quan hệ với nghĩa huynh của mình, cấu kết với Sơn Hải bang, trộm cắp, đánh cướp, không gì là hắn không làm.
Sau khi bọn họ giết người để cướp trầm hương trăm năm liền muốn thông qua lầu Cư Kỳ để kiếm một vố lớn, không ngờ rằng khi hồng y nữ tử sắp mắc lừa thì đột nhiên lại trở quẻ, làm cho kế hoạch bất thành, chỉ có thể mang trầm hương trở về, công sức bỏ ra đều đổ sông đổ biển, khiến hắn thiếu chút nữa là tức chết.
Đang bực bội trong người thì bọn họ đụng vào Diệp Lăng Nguyệt, nhận ra nàng chính là nữ tử thiếu bang chủ đang muốn tìm, hai người không khỏi mừng rỡ.
“Đại ca, ta thấy nàng ta thanh tú yếu ớt, chi bằng để ta thử qua một chút rồi bán đến Thúy Hồng Lâu.” Trần mập thấy Diệp Lăng Nguyệt dáng dấp xinh đẹp nên vẻ mặt đầy ham muốn.
Thiếu bang chủ nói, tiểu cô nương này của Diệp gia chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương luyện đến Luyện Thể Ngũ Trọng, hắn dùng không mấy chiêu, cộng thêm một Trần mập, nhất định có thể bắt được nàng.
“Tên tiểu tử này, thật đúng là gấp gáp. Cứ làm theo lời ngươi nói đi, ta đi bên ngoài xem chừng, không để cho người khác đi vào. Nhưng nhớ nhẹ tay một chút, đừng giày vò nàng ta đến chết.” Phách Tam Quyền cười hai tiếng rồi thong thả đi đến đầu hẻm để canh chừng.
Trần mập cũng là người Luyện Thể Ngũ Trọng, nhưng dù sao hắn cũng là một người đàn ông, bắt một tiểu cô nương lần đầu vào thành đối với hắn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trần mập từng bước một tới gần Diệp Lăng Nguyệt.
Nhưng lúc này hắn lại thấy khóe miệng Diệp Lăng Nguyệt nở một nụ cười quỷ dị.
Chỉ thấy giữa không trung có một vệt sáng thoáng qua, một vật gì đó đang từ hướng đối diện đâm tới.
Đang ở đầu hẻm, Phách Tam quyền chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nghĩa đệ Trần mập truyền đến, vội vàng chạy vào trong, chỉ thấy cánh tay trái của Trần mập đã bị chặt.
"Trần mập, đã xảy ra chuyện gì?" Phách Tam Quyền nhìn Diệp Lăng Nguyệt, chỉ thấy vẻ đáng thương khi nãy của nàng sớm đã biến mất, bên cạnh nàng có một cây chủy thủ, một nửa của cây chủy thủ vẫn đang lơ lửng trong không trung, nhìn qua rất là quỷ dị.
"Nữ nhân này ám toán ta!” Trần mập trong đầu đang nghĩ đến sắc thì bất thình lình bị Diệp Lăng Nguyệt dùng chủy thủ đánh lén, tay phải bị chặt đứt, vừa đau lại vừa giận.
Phách Tam Quyền ném cho mập một chai Kim Sang Dược cầm máu.
“Đại ca, để ta, ta nhất định phải chém ả thành trăm mảnh.” Trần mập lúc này chỉ muốn giết chết Diệp Lăng Nguyệt, tuy hắn có hơi mập nhưng tay chân vẫn rất linh hoạt, hắn dù sao cũng là võ giả Luyện Thể Ngũ Trọng.
Hai người cùng nhau tấn công đến, bay vút lên, những chiêu thức được sử dụng đều muốn bắt lấy Diệp Lăng Nguyệt.
Mi tâm của Diệp Lăng Nguyệt khẽ động, thanh phi chủy của nàng giống như một con rắn vậy.
“Vèo vèo vèo!” bay qua đầu của Trần mập, cổ của Trần mập co lại, trên đầu vẫn còn cảm giác ớn lạnh, tóc của hắn đã bị phi chủy cắt đứt.
Phi chủy rất lợi hại, nếu vừa rồi hắn tránh đi chậm một chút thì thứ bị cắt đi chính là đầu hắn.
Chỉ một thanh phi chủy lại có thể chống lại cả hai người, không hề tốn sức, nhưng lại có thể khiến cho Trần mập và Phách Tam Quyền đều không thể đến gần.
Đến lúc này, Phách Tam Quyền cũng nhìn ra, phi chủy kia không hề tầm thường, ánh mắt hắn trầm xuống, bàn tay phải lúc nãy còn chưa bị thương chỉ nghe vang lên một tiếng tí tách, một thứ giống như lửa Nguyên Lực đang bao lấy bàn tay hắn.
Phách Tam Quyền luyện một loại võ gọi là Liệt Diễm quyền Cửu Lưu, năm xưa hắn ở Ly Thành chính là là dựa vào Liệt Diễm quyền, không ra ba quyền đã có thể đánh chết đối phương.
Chỉ thấy một ngọn lửa mãnh liệt, đánh úp về phía thanh phi chủy kia.
Phi chủy bị Nguyên Lực hóa thành ngọn lửa vây quanh, giãy giụa trong khung trung một lát, công lực đã giảm đi rất nhiều, Phách Tam Quyền thuận thế một quyền đánh về hướng Diệp Lăng Nguyệt.
“Đúng là tìm đường chết.” Ánh mắt Diệp Lăng Nguyệt đầy vẻ khinh thường và lạnh lẽo, tay nàng vung lên, chỉ về hướng phi chủy và ra lệnh, đột nhiên phi chủy biến thành một con dao đâm về phím tim của Trần mập, giải quyết hắn trước vậy.
Cũng ngay lúc đó, năm ngón tay của nàng chụp vào Phách Tam Quyền.
Bát Lưu võ học, Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ.
Phách Tam Quyền chỉ cảm giác được quả đấm của mình bị một nguồn sức mạnh bao bọc, giống như là bị hút lại vậy, Nguyên Lực trong quả đấm Liệt Diễm nhất thời tiêu hơn phân nửa.
Phách Tam quyền bị Diệp Lăng Nguyệt vồ lấy như diều hâu vồ gà con, ở trong tay Diệp Lăng Nguyệt, hắn bị áp chế không thể động đậy.
Chỉ nghe một tiếng “rắc”, hai cánh tay của Phách Tam Quyền đều đã buông thỏng, lại nghe vài tiếng “rắc rắc” tay của Phách Tam Quyền không còn sức đánh trả, đã quỳ dưới đất.
Công phu như vậy, sao có thể là Luyện Thể Ngũ Trọng?
Tu vi ít nhất cũng là Luyện Thể Thất Bát Trọng.
Nhìn Trần mập đã sớm ngã trong vũng máu, Phách Tam Quyền đã không còn chút sức đánh trả đang không ngừng kêu khổ, lúc này hắn mới biết, nữ nhân này của Diệp gia nhìn qua thì yếu đuối nhưng ra tay lại vô cùng độc ác, giữa họ rốt cuộc ai mới là ác ôn chứ.
“Nói, ai phái các ngươi tới.” Diệp Lăng Nguyệt một cước đá vào phía sau Phách Tam Quyền, cũng không biết đá trúng huyệt vị gì, toàn thân Phách Tam quyền đều đau đến co quắp.
“Không ai phái ta đến cả.” Phách Tam Quyền vẫn cứng đầu không chịu nói ra người đứng phía sau. “ Nếu ngươi có bản lĩnh thì hãy giết chết ta đi.”
Diệp Lăng Nguyệt cũng không tiếp tục uy hiếp, nàng đi tới trước người của Trần mập đã chết, rút thanh phi chủy kia ra, lấy ra một chai thuốc.
Chỉ thấy nàng đổ ra một chút, nhưng trong chốc lát, thân thể mập mạp của Trần mập đã nhanh chóng thối rữa, chỉ còn lại bộ đồ bọc trên người hắn, thân thể kia đã hóa thành một bãi nước bẩn.
"Thấy rõ ràng chứ? Nếu ngươi không nói thì ngươi sẽ có kết quả giống như hắn.”
Phách Tam Quyền có chút sợ hãi, hắn giết người không gớm tay, nhưng trước giờ chưa từng thấy qua thủ đoạn ác động như vậy, Diệp Lăng Nguyệt trong mắt hắn còn đáng sợ hơn quỷ Tu La mấy phần.
"Ta nói, ta sẽ nói tất cả. Là Tống gia của Thu Phong trấn, Tống Nghiễm Nghĩa sai ta làm. Hắn cùng thiếu bang chủ của chúng ta là chỗ quen biết cũ nên nhờ thiếu bang chủ sai ta tới giết ngươi. Ngươi tốt nhất thức thời một chút, mau thả ta, nếu không thiếu bang chủ của chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, hắn chính là một tên Hậu Thiên Cao Thủ.” Phách Tam Quyền tự cho là chỉ cần lấy danh của Sơn Hải ra thì Diệp Lăng Nguyệt nhất định sẽ bị dọa sợ đến lập tức thả hắn ra.
Nhưng không ngờ Diệp Lăng Nguyệt lại giơ tay chém xuống.
"Ngươi không phải nói không..."
"Ta cũng không nói sẽ bỏ qua ngươi."
Phách Tam Quyền nghe xong câu nói đó thì thân thể cũng mềm nhũn rồi ngã xuống.