Hình dạng chiếc mũ Chính phi lớn như thế hạ xuống thì Diệp Lăng Nguyệt cũng lơ mờ rồi.
Dĩ nhiên lần này, nàng làm hoa đào không xong thì đến hoa đào đẹp, hoa đào nát cũng cùng đến rồi.
Hồng Thái Tử muốn nạp nàng làm Trắc phi, hôm nay ngay cả Lục Hoàng Tử cũng tới tham gia trò hay, trên trán Diệp Lăng Nguyệt nhất thời mồ hôi liền túa ra.
Bình tĩnh mà xem xét thì Lục Hoàng Tử kể cả là tướng mạo nhân phẩm hay thậm chí là thân phận địa vị, đi với nàng một người con thứ hai giả danh của Lam Phủ Thứ Nữ, cũng đã là dư dả.
Nhưng nàng đối với Hạ Hầu Kỳ, trừ tình cảm huynh đệ ra thì không hề có bất kỳ tư tưởng nào khác.
Nhìn dáng vẻ thành khẩn của Liễu hoàng hậu, trong chốc lát Diệp Lăng Nguyệt đúng là không biết trả lời như thế nào.
“Hoàng hậu, chuyện này Lục Hoàng Tử cũng biết sao?.” Diệp Lăng Nguyệt ấp úng nói.
“Biết, làm sao lại không biết chứ. Chuyện hôn sự lần này là Kỳ nhi tự mình mở miệng mà nói với bản cung. Đứa bé ấy, rốt cục cũng suy nghĩ thông suốt rồi.” Liễu hoàng hậu che miệng khẽ cười.
Trong thiên hạ làm gì có người làm cha làm mẹ nào lại không quan tâm đến hạnh phúc của con trai mình.
Lục hoàng tử sinh ra trong cung điện, mới năm nào bị người hãm hại, cũng đã quen với những gièm pha trong cung đình, nên đối với tình yêu nam nữ, hắn sớm đã nản lòng thoái chí.
Liễu hoàng hậu còn lo lắng, đời này hắn cũng sẽ động tâm với người con gái nào. Hôm nay hắn lại mở miệng muốn kết hôn, lấy Diệp Lăng Nguyệt làm vợ. Không cần nói Diệp Lăng Nguyệt là quận chúa, coi như nếu nàng là Diệp Lăng Nguyệt một người dân thường, Liễu hoàng hậu cũng đồng ý tán thành.
“Thế nhưng hoàng hậu, con cũng không thích Lục hoàng tử, con chỉ là coi hắn là sư đệ.” Theo Diệp Lăng Nguyệt, Hạ hầu kỳ chỉ là bằng hữu của nàng, giống như mối quan hệ bằng hữu giữa Thanh Hải Thế Tử và Lưu Hạo vậy.
Nàng biết rõ sự khác biệt nam nữ, sở dĩ ngày thường ở chung, nàng cũng rất là cấm kỵ, không biết Lục hoàng tử làm sao lại hiểu lầm.
Vừa nghe Diệp Lăng Nguyệt không muốn gả cho Lục hoàng tử, sắc mặt Liễu hoàng hậu hơi thay đổi.
“Lăng Nguyệt, vậy thì ngươi chắc có người để thương ngưỡng mộ trong lòng?”
Người ngưỡng mộ trong lòng, Diệp Lăng Nguyệt bị hỏi đến ngẩn người ra. Nàng chẳng bao giờ suy nghĩ đến vấn đề này.
Mối hận thù tựa như biển sâu của nàng và mẹ nếu một ngày không báo thì ngày đó không tính đến chuyện tình cảm nam nữ.
“Vậy là tốt rồi, Lăng Nguyệt, con tuổi vẫn còn nhỏ, không hiểu được thế nào là hôn nhân đại sự. Con gái à tìm một người mình yêu không bằng tìm một người yêu mình. Bản cung cũng nhìn ra Kỳ nhi là thật tâm thích con. Tính tình của nó không giống như phụ hoàng. Nếu nó thực sự đối tốt với một người thì sẽ là cả đời. Nếu như ngươi không muốn lập tức thành thân thì Bản cung có thể xin Thánh Thượng ban hôn, định lại chuyện hôn sự của các con trước, đợi đến khi con tròn mười sáu tuổi thì để cho Kỳ nhi cưới con tiến cung.” Liễu Hoàng hậu ngữ đầy thành khẩn nói.
“Hoàng hậu, người hiểu lầm ý con rồi. Con và và sư đệ, là không có khả năng.” Diệp Lăng Nguyệt vội vàng giải thích.
Liễu Hoàng hậu còn muốn khuyên bảo, nhưng lúc này sắc mặt người liền trắng bệch, cơ thể mềm nhũn. Nếu không phải là Diệp Lăng Nguyệt nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy người, chỉ sợ người đã ngất xỉu tại chỗ.
Mai phương sĩ cũng đã nói, Liễu Hoàng hậu dạo này cơ thể vẫn không được khỏe.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt vội vàng giúp Liễu Hoàng hậu bắt mạch, chẩn đoán bệnh, sắc mặt Diệp Lăng Nguyệt tỏ vẻ rất vui mừng.
“ Người đâu, lập tức báo cho biết Hạ Đế và Thái hậu, Hoàng hậu có thai.”
Hoàng hậu có thai!
Tin tức này, rất nhanh truyền đi khắp toàn bộ Hạ cung. Đây thật là không thể tưởng tượng được.
Hoàng hậu năm đó, cũng được Hạ Đế vô cùng sủng ái, nhưng bởi vì chuyện của Lục Hoàng tử, hơn nữa Lạc quý phi luôn gây khó dễ từ bên trong. Hoàng hậu và Hạ Đế đã có một lần xảy ra mâu thuẫn.
Sau khi Lục Hoàng tử bình phục, mối quan hệ giữa Hoàng Đế và Hoàng hậu lại trở nên nồng nàn, Yểu tần lại mắt mù nên mấy tháng nay Hạ Đế liền thường thường ở tại trong cung của Hoàng hậu. Thật không ngờ rằng lại làm cho Hoàng hậu có tin vui ngoài ý muốn.
“Ông trời có mắt, Hạ Hầu gia đã mấy năm nay không có sinh con nối dõi.” Thái hậu và Hạ Đế sau khi biết được tin tức này vui mừng khôn xiết. Lục Hoàng tử sau khi biết được tin tức, cũng vội vã tiến vào cung.
Trong cung Triêu Hoa, Hạ Đế đang vừa nói vừa cười với Liễu Hoàng hậu.
Thái hậu càng là cười không khép được miệng, thưởng thêm cho Diệp Lăng Nguyệt rất hậu hĩnh.
“Lăng Nguyệt, mẫu hậu người...” Lục hoàng tử đưa Diệp Lăng Nguyệt xuất cung, lúc đi được nửa đường, sắc mặt hắn đỏ lên, ấp a ấp úng.
“Lục Hoàng tử, ta và ngươi sau này vẫn nên xưng là tỉ đệ đi.” Diệp Lăng Nguyệt khuôn mặt đầy biểu cảm nói.
“Lăng Nguyệt, ngươi đây là... mẫu hậu đã nói cho ngươi hết tất cả rồi. Ta không giống với Hồng Thái tử. Ta là thật lòng với ngươi.” Trong lời nói của Hạ Hầu Kỳ có chút gấp gáp, dưới tình huống cấp bách hắn nắm lấy tay Diệp Lăng Nguyệt.
“Lục Hoàng tử, ta nghĩ rằng, mối quan hệ giữa ta và ngươi trước giờ vẫn luôn rất rõ ràng. Đêm hôm ấy, trong Trắc điện, ta cũng đã nói với ngươi ta với ngươi lúc đó chỉ là quan hệ hợp tác. Ta giúp ngươi đối phó với Lạc quý phi cùng Hồng Thái Tử, để giúp ngươi đòi lại ngôi vị thái tử thuộc về ngươi. Còn về ngươi, thì tại bất cứ lúc nào ta cần, giúp ta diệt trừ Hồng Phóng cùng Hồng phủ.”
Những lời này, Lục Hoàng tử tất cả đều nhớ. Hắn vốn tưởng rằng, mối quan hệ của mình và Diệp Lăng Nguyệt đơn thuần chỉ là quan hệ hợp tác. Thế nhưng bất tri bất giác, thân ảnh của nàng, giọng nói, điệu cười của nàng, nhất cử nhất động, đều xuất hiện trong mỗi giấc mơ của hắn.
Khi biết được Hồng Thái tử cố tình nạp nàng làm Trắc phi, Hạ Hầu Kỳ lại càng không có cách nào ẩn dấu tấm lòng ấy của hắn.
“Lăng Nguyệt, ta chỉ là muốn bảo vệ ngươi.”
“Hạ Hầu Kỳ, tất cả nam nhận Hạ Hầu gia có phải đều có một tật. Tất cả những sự bảo vệ của ngươi có gì khác so với Hồng Thái Tử? Đem người phụ nữ đó giam cầm tại trong thâm cung, để cho nàng tranh nhận được tình cảm với những người đàn bà khác, suốt ngày khóc lóc rồi từ từ già nua. Ta không muốn trở thành người như vậy.” Diệp Lăng Nguyệt tính khí có chút nổi giận.
Không biết là do ảnh hưởng của mẫu thân Diệp Hoàng Ngọc tao ra hoặc là thấy sự bạc bẽo của Hạ Đế, vì thế đối với tình yêu nam nữ Diệp Lăng Nguyệt không có chút hào hứng nào.
Trong lòng nàng, hình mẫu vợ chồng lý tưởng phải giống như là Lam tướng quân cùng Lam phu nhân. Bọn họ giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, vào lúc khó khăn nhất thì không rời xa nhau.
“Lăng Nguyệt, ta không phải người như vậy. Ta đồng ý với ngươi, ta chỉ muốn kết hôn với một mình ngươi, nhất định sẽ làm tất cả vì ngươi.” Lục Hoàng Tử nóng lòng giải thích.
“ Được, Hạ Hầu Kỳ, ngươi nói ngươi đồng ý làm tất cả vì ta. Nếu ta nói ngươi từ bỏ quyền vị, từ bỏ sự tranh giành với Hồng Thái tử, ngươi có đồng ý không?” Diệp Lăng Nguyệt hỏi chất vấn, khiến Lục Hoàng Tử không khỏi lui ra phía sau mấy bước.
Lục Hoàng Tử do dự.
Một tiếng từ bỏ này, đến miệng rồi lại rất khó nói ra.
Hạ Hầu Kỳ hiểu rõ, hắn thực sự từ bỏ thì chẳng khác nào từ bỏ sự bồi dưỡng của mẫu hậu nhiều năm qua, từ bỏ mọi sự hãm hại của Hồng Thái Tử năm đó với hắn, bỏ lại phía sau vô số những thần tử đã giúp đỡ hắn.
Giây phút do dự này đều rơi vào trong tầm mắt của Diệp Lăng Nguyệt, không thể nghi ngờ rất là chế nhạo.
“Xin lỗi, Lăng Nguyệt, ta không làm được.” Hạ Hầu Kỳ cười khổ. Hắn cuối cùng cũng không có cách nào, đành phải lừa dối Diệp Lăng Nguyệt. Hắn có thể lừa dối tất cả mọi người trên đời, nhưng duy chỉ có nàng là không thể.
Người con gái có một đôi mắt rất trong sáng đã cứu hắn ra khỏi sự đau khổ và bóng tối tận cùng.
Nghe được câu trả lời này, cũng không hề thất vọng vì đã nằm trong dự liệu, đồng thời như cũng trút được gánh nặng.
Diệp Lăng Nguyệt cũng thật khó mà tưởng tượng, nếu như Lục Hoàng Tử đồng ý thì nàng cũng không biết làm sao cho phải.