Hạ Lão Đại xuất thân ở Diệu Thủ Không Không Môn, tuy là môn phái đã xuống dốc thế nhưng hắn biết rõ tầm quan trọng của việc kế thừa tông môn.
Một tông môn bình thường có thể so sánh với một thế gia nội tình thâm hậu, bọn họ sẽ không tiếc bất kỳ sức lực nào bồi dưỡng ra những đệ tử thiên tài.
Càng không cần phải nói, nhất lưu tông môn Tam Sinh Cốc, Hồng Minh Nguyệt chỉ mới mười ba tuổi cũng đã học được luân hồi tam sinh khúc của Tam Sinh Cốc. Có thể thấy được thiên phú của nàng cần được coi trọng.
Nếu như lần này nàng hoàn thành nhiệm vụ của tông môn, trở về nhất định được một phen khen thưởng lớn. Sau một năm nàng không biết sẽ đạt tới trình độ nào.
Nếu như Hồng Minh Nguyệt thực sự giành được thắng lợi trong cuộc tỷ thí Ngự Tiền này, từ nay về sau Đại Hạ sẽ không có người nào dám động vào Hồng phủ.
“Hạ lão đại, ngươi cho rằng ta không biết tự lượng sức mình?”
Đối mặt với lòng tốt tương trợ của Hạ lão đại, Diệp Lăng Nguyệt rũ mắt xuống, nếu như có điều phải suy nghĩ nàng cũng biết, Hạ lão đại là xuất phát từ lòng tốt.
“Thập Tam thiếu, lời của lão phu có lẽ nghe không được hay nhưng lại là thật lòng. Tam Sinh Cốc quá mạnh, Hồng Minh Nguyệt cũng là một kỳ tài trăm năm khó gặp.” Hạ lão đại tận tình khuyên bảo.
“Không có ai là kẻ mạnh vĩnh viễn. Việc của một năm sau cũng không phải ngươi ta có thể đoán trước được.”
Diệp Lăng Nguyệt của một năm trước, vẫn chỉ là một khí nữ Diệp gia bất kể người nào cũng bắt nạt được. Nàng của một năm sau đã có thể cùng Hồng Minh Nguyệt đánh một trận. Nhưng những thứ này Diệp Lăng Nguyệt sẽ không dễ dàng kể với bất kỳ ai.
Tam Sinh Cốc có thể rất mạnh, nhưng nếu là nó muốn đứng sau lưng Hồng Minh Nguyệt, ngăn cản đường báo thù của Diệp Lăng Nguyệt, coi như là muốn san bằng Tam Sinh Cốc nàng cũng không thương tiếc.
Hạ lão đại lắc đầu, sự cứng đầu của Hồng Thập tam hắn cũng phải bó tay.
Có lẽ sau khi trở về Hạ Đô, phải để Thập thiếu khuyên nhủ Thập Tam thiếu bướng bỉnh này.
“Hạ lão đại, Thái Ất Bí Cảnh đã đóng, ta còn có chút việc cần phải đi xử lý. Khi nào có việc, ngươi có thể sai người mang khẩu phong đến Quỷ Môn.” Vết thương của Diệp Lăng Nguyệt dưới tác dụng của nước mắt Phượng Hoàng đã hồi phục một phần lớn.
Nàng chỉ nghĩ nhanh chóng dùng Không Diệu Tinh thăng cấp Hồng Mông Thiên. Cứ như vậy, sẽ không thuận tiện cùng với đám người Hạ lão đại cùng nhau trở về Hạ Đô.
Hạ lão đại và Hạ lão tam muốn nói lại thôi.
Quỷ Môn, nghĩ không ra đằng sau Hồng Thập tam thân phận không rõ ràng, hành tung mờ ám lại là Quỷ Môn. Về phần Quỷ Môn, hai huynh đệ Hạ gia cũng đã là nghe nói.
Sau khi liên tiếp giết Sinh Đường và Sa Môn nó là thế lực hắc đạo quật khởi nhanh nhất trong Hạ Đô.
“Các ngươi là muốn hỏi chuyện của Niết Bàn Thiết? Yên tâm, đợi ta sau khi luyện ra Niết Bàn Thiết trong Niết Bàn đỉnh, ta sẽ gửi một bộ phận cho Hạ lão nhị dùng để chế tạo Niết Bàn Thiết của Giả Chi không cần nhiều lắm.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấu tâm tư của hai huynh đệ Hạ gia.
Nể tình hai huynh để ở trên đường chăm sóc nàng chu đáo, lúc then chốt nhất cũng có thể bảo vệ chính mình, Diệp Lăng Nguyệt quyết định giúp bọn họ một tay.
“Vậy thì cám ơn Thập Tam thiếu nhiều rồi, người của Thái tử và Hồng phủ, tuy là đều đã rời đi rồi nhưng cũng không loại trừ bọn họ sẽ quay trở lại. Thập Tam thiếu nếu như không có việc gì, vẫn là mau chóng trở về Hạ Đô đi.” Hai người Hạ lão đại sau khi vội vã cáo biệt Diệp Lăng Nguyệt, liền chia binh làm hai đường trở về Hạ Đô.
Đợi cho hai người rời đi, Diệp Lăng Nguyệt liền lập tức đi vào Hồng Mông Thiên.
Dùng Tinh Tiên đem quan tài Không Diệu Tinh chia ra làm nhiều phần, Diệp Lăng Nguyệt lập tức khống chế đỉnh tức, luyện hóa Không Diệu Tinh.
Một khối lại một khối Không Diệu Tinh, không gian bên trong năng lượng không ngừng tỏa ra tràn đầy Hồng Mông Thiên.
Tiến trình luyện hóa rất chậm, ước chừng tiêu hao hai phần ba Không Diệu Tinh, mất gần hai ba ngày Diệp Lăng Nguyệt mới nghe được bên tai một trận âm thanh như đất rung đá nở.
Chỉ thấy trong Hồng Mông Thiên xảy ra biến hóa lần nữa. Sương trắng vờn quanh trong Hồng Mông Thiên lập tức khuếch tán ra gần gấp hai lần.
Mấy ngày trước, bởi vì Hồng Mông Thiên thoái hóa những cây cối trở nên thiếu sức sống lập tức hồi phục lại.
Vốn chỉ là một dòng suối thải hồng nhỏ trong chốc lát cũng khuếch trương lớn mấy lần, dòng suối từ lúc ban đầu nay biến thành hồ nước mỹ lệ như chiếc gương vậy.
Diệp Lăng Nguyệt hít sâu một hơi, khó có thể tin nhìn về phía trước, dược thảo và độc thảo trong Hồng Mông Thiên lớn nhanh như thổi, trong chốc lát đều dài hơn cao hơn rất nhiều, chất lượng đều lên một tầm cao.
Hít không khí mát mẻ, Diệp Lăng Nguyệt chợt cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái, ngay cả trước đó bị Hồng Minh Nguyệt bắt nạt bằng ác khí, cũng nhất thời không cánh mà bay.
Nguy cơ lần này của Hồng Mông Thiên cuối cùng cũng đã qua.
Chỉ là Không Diệu Tinh chỉ còn lại có một phần ba, đã không đủ để khiến Hồng Mông Thiên tiến hành thăng cấp lần thứ tư.
Nhưng chỉ cần xác định Không Diệu Tinh đích thị có thể khiến Hồng Mông Thiên tiến hóa, sau này có cơ hội nàng nhất định còn có thể tìm được Không Diệu Tinh.
“Chi Ước”
“Ngươi nói là, Hồng Mông Thiên sau khi đột phá đến tam cấp, thời gian tốc độ nơi này sẽ có tác dụng tương tự trên cơ thể con người. So với trước đây tốc độ thời gian nơi này trôi qua ước chừng nhanh gấp đôi?” Diệp Lăng Nguyệt nghe thấy tiếng Tiểu Chi Ước ở bên ngoài.
Thời gian, đối với Diệp Lăng Nguyệt của bây giờ mà nói là quan trọng nhất.
Hồng Mông Thiên trước đây chỉ là không gian linh thực thông thường, linh thảo và linh thú ở chỗ này có thể gia tốc sinh trưởng.
Thế nhưng đối với Diệp Lăng Nguyệt mà nói không có nhiều lợi, thế nhưng thời gian tam cấp gia tốc lại là thông dụng.
Đây đối với Diệp Lăng Nguyệt mới vừa cùng Hồng Minh Nguyệt ước hẹn một năm không thể nghi ngờ gì nữa là một Phúc Âm.
Tiên Thiên Cảnh đến Luân Hồi Cảnh, nàng chỉ còn lại thời gian một năm mà thôi.
Sau khi nâng cao cấp bậc của Hồng Mông Thiên, Diệp Lăng Nguyệt lúc này đang ở trong Hồng Mông Thiên thử tu luyện mấy ngày.
Mấy ngày trôi qua, Diệp Lăng Nguyệt mới rời khỏi Hồng Mông Thiên.
“Tốc độ tu luyện xác thực nhanh hơn rất nhiều, trước khi đi vào Thái Ất Bí Cảnh, ta mới vừa đột phá Tiên Thiên, đã nhiều ngày cũng đã đạt được Tiên Thiên tiểu thành. Cứ theo tốc độ này, lại dùng thêm đan dược, tin rằng chỉ hơn nửa năm, ta có thể bước vào Đan Cảnh.” Gần là như thế, Diệp Lăng Nguyệt cũng không có niềm tin tuyệt đối có thể trong thời gian một năm đạt được Luân Hồi Cảnh.
Diệp Lăng Nguyệt đang nghĩ ngợi, bầu trời có một trận thanh âm của cánh quạt.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một con Phương Hạc đang bay tới, đậu xuống tay nàng.
Lúc nhìn thấy Phương Hạc, Diệp Lăng Nguyệt mới nhớ lại.
Lúc nàng rời khỏi Hạ Đô để phòng ngừa bất trắc đã để lại ba con Phương Hạc, lần lượt đưa cho Lại Cô, Yến Triệt và Lam Thải Nhi.
Đây là con Phương Hạc nàng để lại cho Lại Cô.
Lại Cô sau khi hóa thân thành Vô Lệ của Thanh Nguyệt lầu, dựa vào dung mạo cùng bản lĩnh sát ngôn quan sắc của nàng, rất nhanh đạt được lòng tin của Dương Thanh.
Trận này, Dương Thanh đối với nàng càng tín nhiệm, ngay cả vài lần chạm mặt Hồng Phóng, cũng đều cho Lại Cô ở một bên bưng trà rót nước.
Lần này, Lại Cô vừa may nghe được một tin tức hữu dụng.
“Thái tử và Hồng Phóng mưu đồ bí mật, hãm hại Vạn Bảo quật, ngày gần nhất sẽ tập kích Vạn Bảo quật.”
Lúc Lại Cô gặp khó khăn, từng được huynh đệ Hạ thị thu nạp để cho nàng buôn bán dược liệu trong Vạn Bảo quật. Nàng cũng biết, Diệp Lăng Nguyệt và mấy huynh đệ Hạ gia có chút giao tình, vì vậy sau khi nghe được tin tức này, nàng liền lập tức báo cho biết Diệp Lăng Nguyệt, chờ đợi tin tức tiến thêm một bước của nàng.