Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 290




Đó là một đôi mắt như thế nào.

Hoàn toàn không giống con người, gần như điên cuồng, hận một nỗi là không thể đem hết tất cả những gì trước mặt mà xé thành những mảnh vụn.

Lòng thù hận vô tận, sự giết chóc vô tận, cặp mắt kia mang theo lực phá hoại kinh người, trong lòng Hồng Minh Nguyệt đột nhiên nhảy dựng lên.

Diệp Lăng Nguyệt vào khoảnh khắc đó, ẩn nhẫn thêm điên cuồng, hai tay nắm lại thật chặt thành hai nắm đấm, móng tay sắc nhọn đâm vào trong lòng bàn tay, máu tươi đầm đìa chảy xuống.

Nguy hiểm, một loại nguy hiểm chưa từng có từ trước nay tới giờ.

Hồng Minh Nguyệt đứng vút lên trời, mắt nhìn xuống Diệp Lăng Nguyệt dưới đất. Nàng lại có một loại cảm giác bị chịu uy hiếp mãnh liệt.

“Tiểu muội, muội còn do dự cái gì, giết nó. Hồng Thập Tam, tiểu tử không biết sống chết này, xém chút nữa là giết chết ta rồi.” Hồng Ngọc Lang vừa đắc ý lại vừa tức giận.

“Câm miệng, chẳng trách bên ngoài đều nói Quý Tộc Hầu miệng cọp gan thỏ, nhưng xem ra lại không bằng một đệ tử bình dân hạ tiện. Ngươi xem bộ dạng của ngươi cũng chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé, thế nên mới ép ngươi thành bộ dáng này.” Trong lòng Hồng Minh Nguyệt kiềm chế đi những bất an mãnh liệt, trừng mắt với Hồng Ngọc Lang.

Mặc dù ít tuổi hơn so với Hồng Ngọc Lang, thế nhưng khí thế của Hồng Minh Nguyệt lại khiến Hồng Ngọc Lang á khẩu, không dám kêu một tiếng.

Tại Hồng phủ có thể được coi là Hồng thế tử nhưng cũng chưa hẳn đã dám lớn tiếng với Hồng Minh Nguyệt. Đơn giản là nàng là người của Tam Sinh Cốc mà thực lực, khí phách của nàng cũng đã khiến người ta thuyết phục.

Hạ lão đại cùng Hạ lão tam cũng là vì thiên phú kinh người của Hồng Minh Nguyệt mà thán phục.

“Hồng tiểu thư, Thập Tam thiếu tuy là tổn thương lệnh huynh, nhưng cũng là xuất phát từ sự tự vệ. Hồng tiểu thư nếu như hôm nay có thể nhận cho lão phu một cái nhân tình thì ngày khác ba huynh đệ Hạ gia chúng ta, nhất định tự mình đăng môn nói lời cảm tạ.” Hạ lão đại thầm nghĩ bảo vệ Hồng Thập Tam, không nói đi đâu xa Hồng Thập Tam trong Thái Ất Bí Cảnh đã giúp đỡ cho anh em họ rất nhiều. Bọn họ vì vậy không còn cách nào để mà bỏ mặc nàng được.

“Các ngươi, tính là gì chứ. Ta không giết hắn cũng chẳng phải là vì nể mặt các ngươi, mà là ta sợ nếu giết hắn, thì sẽ làm dơ bẩn linh khí của bổn tiểu thư ta.” Nét mặt Hồng Minh Nguyệt tràn đầy khinh thường, sự kiêu ngạo của nàng, không cho phép nàng đi giết một người có tu vi thấp hơn mình nhiều đến như vậy.

Hạ lão đại sắc mặc dù có chút khó coi, nhưng cũng là thở phào.

Ý tứ của Hồng Minh Nguyệt là nàng ta sẽ không giết Hồng Thập Tam.

“À, Hồng Minh Nguyệt. E rằng căn bản là người không biết ta là ai, thế nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi và Hồng phủ đều sẽ phải trả giá cho những gì mà các ngươi đã làm ra.” Diệp Lăng Nguyệt cười một vẻ thê lương.

Một khúc Tam sinh luân hồi khúc của Hồng Minh Nguyệt “kiếp này hận”, đã đụng chạm tới cực hạn trong lòng của Diệp Lăng Nguyệt.

Nó lột tả được năm đó, Hồng Phóng bỏ vợ vứt con, một màn máu lạnh vô tình của Hồng phủ, máu chảy đầm đìa hiện diện ở trước mặt của Diệp Lăng Nguyệt. Cũng khiến cho mối hận thù của Diệp Lăng Nguyệt với Hồng phủ càng đạt đến đỉnh điểm.

“Thập Tam thiếu, bớt một chút lời thôi.” Hạ lão đại hết hồn, rất sợ nếu nàng nói thêm mấy câu nữa thì Hồng Minh Nguyệt sẽ lại thay đổi tâm trạng.

Cuối cùng sẽ có một ngày?

Khẩu khí thật là lớn, Hồng Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt.

Miễn cưỡng vẫn coi như bộ mặt tuấn tú, thân thể suy nhược như con gái, nói thiên phú không có thiên phú, nói bối cảnh thì cũng không có bối cảnh. Sức lực của hắn ở đâu ra mà lớn đến vậy.

Họ Hồng?

Hồng Minh Nguyệt cố gắng lục tìm trong ký ức của mình, không hề có một chút ký ức nào về cái họ này.

Nhưng vì sao, tên này tu vi hơi thấp, thiếu niên căn bản không có có thân phận địa vị gì có thể nói, tại lúc nói ra những lời vừa rồi lại khiến cho mình có một loại cảm giác khó chịu đến vậy.

Hồng Minh Nguyệt còn nhớ rất rõ ràng rằng cái ánh mắt của hắn vừa rồi ấy khiến cho nàng rất khó chịu.

“Ta lại thay đổi ý kiến rồi.” Lông mày Hồng Minh Nguyệt nhíu chặt, trong giọng nói xen lẫn một tia băng lãnh.

Vừa khiến cho mọi người có mặt tại đây giật mình lại đồng thời cảm thấy một luồng khí lạnh kéo tới. “Ta không giết ngươi, nhưng ta muốn ngươi sẽ vĩnh viễn không có cách nào để luyện võ được nữa.”

Hồng Minh Nguyệt không hổ là con gái của Chư Cát Nhu, trước giờ nàng vẫn luôn trách cứ Hồng Ngọc Lang, nhưng sau một khoảnh khắc, lại không muốn vì Hồng phủ, vì mình mà để lại hậu hoạn sau này.

Không thể giết, vậy thì phế.

Nàng muốn đem Hồng Thập Tam miệng lưỡi bén nhạy này, chặt đứt mỗi một sợi gân trên toàn cơ thể khiến hắn hoàn toàn trở thành một phế vật, vĩnh viễn chỉ có thể ngước nhìn Hồng phủ, ngước nhìn nàng!

Nào ngờ rằng từ “Phế” vừa thốt ra khỏi miệng. Cơ thể của Diệp Lăng Nguyệt liền chấn động, trong con ngươi nhanh chóng ngưng tụ thành một tia băng lạnh.

Từ “Phế” này khiến Diệp Lăng Nguyệt lại nhớ tới Diệp Hoàng Ngọc người mẹ của mình.

Năm đó, Chư Cát Nhu cũng chính là dùng biện pháp y như vậy, gần như khiến Diệp Hoàng Ngọc trở thành phế vật.

“Ta thì lại muốn xem, phế pháp của ngươi như thế nào.”

Máu nóng một đường xông tới não Diệp Lăng Nguyệt, nàng hai tay nắm chặt, bỗng nhiên buông ra.

Điên cuồng mà khống chế được đỉnh tức bên trong, đôi mắt màu đen của Diệp Lăng Nguyệt đã lập tức nhuộm đẫm thành màu đỏ.

Hồng Minh Nguyệt chợt biến mất ngay giữa không trung, chỉ thấy một vệt tuyết lướt qua xé toạc bầu trời, vô số những băng tuyết liền hóa thành những lưỡi dao, tốc độ cực nhanh không gì sánh kịp.

Cây sáo màu lục trong tay Hồng Minh Nguyệt bắn ra nhiều vệt sáng màu xanh lục, lục quang kia lạnh thấu xương xương gan, khiến cho áo giáp còn lại trên người Diệp Lăng Nguyệt bị đánh tan tác.

Ngay lúc áo giáp chuẩn bị nghiền nát trong nháy mắt, phía sau Diệp Lăng Nguyệt bắn ra vố số đường tinh quang.

Hồng Minh Nguyệt trên da một cơn bỏng rát ập tới, một vết máu hiện lên và chảy ra một giọt máu tươi.

“!”

Trong lòng Hồng Minh Nguyệt chấn động, đúng lúc này bên trong Diệp Lăng Nguyệt tóe ra một luồng tinh thần lực đáng sợ.

“Tiểu vô lượng chỉ đệ nhị thức, phục ma thiên hạ.” Phía sau Diệp Lăng Nguyệt, hình thành một ngón tay. Ngón tay ấy như mặt trời mới mọc, chỉ là có chút hư ảo, Hồng Minh Nguyệt đã cảm thấy ngực bị đụng một cái rất đau.

Phật Tông võ học!

Như chim nhạn xẹt qua, Hồng Minh Nguyệt bị bức phải lui về phía sau mấy bước.

Hồng Minh Nguyệt vốn đằng đằng sát khí, vô cùng tức giận chợt lùi lại một bước, biến cố đột nhiên xuất hiện, khiến đám người Hồng Ngọc Lang được một trận trấn động.

Đám người Hạ lão đại cũng là không ngừng ngạc nhiên.

Bọn họ trông thấy rất rõ ràng, Hồng Thập Tam đã là thế suy sức yếu, khó mà chống đỡ được, nhưng ngón tay kia là thì lại chuyện gì xảy ra vậy.

Mọi người không hề biết được rằng, Diệp Lăng Nguyệt vừa rồi vận lên một cách mạnh mẽ đỉnh tức trong càn đỉnh, khiến tinh thần lực trong toàn bộ cơ thể, ào ạt nâng cao đến thất đỉnh.

Mặc dù chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, nhưng cũng đủ để nàng dựa vào tu vi tinh thần chủ của thất đỉnh, khiến cho Đệ nhị thức tiểu vô lượng chỉ làm bức lui Hồng Minh Nguyệt.

Nếu không phải vì trước đó, nàng vì đánh nhau với khí linh Mộc Đỉnh phiến mà bị tổn thương, thì một ngón tay này nhất định có thể đem Hồng Minh Nguyệt đánh cho trọng thương.

Mọi người đối với cái ngón tay này, vừa sợ vừa kinh ngạc, Hồng Minh Nguyệt vốn không phải là như vậy.

Nàng lúc trước còn nhận định, Hồng Thập Tam cũng chỉ là một nhất giới bình dân, không có bất kỳ học vấn uyên thâm nào, thế nhưng một ngón tay, lại làm cho tất cả ý tưởng của Hồng Minh Nguyệt lập tức tất cả đều bị phá vỡ.

Hồng Thập Tam là truyền nhân Phật Tông. Hồng Minh Nguyệt sợ hãi cả kinh.

Không thể nào, đệ tử Phật Tông sớm cũng đã không còn tồn tại trên đại lục này. Trên người hắn, cũng không có chút nào chính khí ngay thẳng của Phật Tông.

Bất kể là như thế nào thì việc Hồng Minh Nguyệt bị đả thương, dù cho chỉ là thua mấy bước nhưng đối với nàng mà nói đó cũng là một sự sỉ nhục mà nàng chưa từng gặp phải.

Huống chi, nàng nhìn rất rõ ràng. Đối phương sau khi tạo thành một ngón tay đã sớm sức cùng lực kiệt. Lúc này, đừng nói là ngón tay thứ hai, ngay đến cả muốn nhấc một đầu ngón tay lên cũng đã là rất khó khăn.