Chỉ thấy tay của Vu Trọng hơi dùng lực một chút, Niết Bàn Đỉnh cứ như một đống bùn bình thường vậy, trong nháy mắt đã hóa thành một cục sắt.
“Giận rồi sao? Tiểu nữ nô của bổn tọa cũng không phải ai muốn làm cũng đều có thể làm. Nể tình ngươi hầu hạ cho ta cũng không tệ, ở đây có một phần Niết Bàn Thiết, coi như là thù lao của ngươi.” Hắn phất ống tay áo một cái, Niết Bàn Thiết liền rơi xuống tay của Diệp Lăng Nguyệt.
Vu Trọng và Diệp Lăng Nguyệt đều đã để ý đến, chiếc Niết Bàn Đỉnh này cũng không phải là vật bình thường, bên trong của nó có một phần lớn Niết Bàn Thiết, với kĩ thuật chiết xuất khi luyện khí của Diệp Lăng Nguyệt đương nhiên có thể lấy khối hỗn hợp Niết Bàn Thiết kia ra.
Hai người giằng co qua lại một lúc, mùi thuốc súng cũng không giảm đi bao nhiêu, nếu như để người khác nghe thấy nhất định sẽ cảm thấy đây giống như là tiểu tình nhân đang giận.
Mấy tên thủ hạ dưới trướng của Quỷ Đế đều sửng sốt.
Tính cách của Vu Trong xưa nay cổ quái khó đoán, chưa bao giờ có người dám đến gần hắn, càng không phải nói đến…một người đàn ông.
Hạ lão đại và Hạ lão tam sau khi nghe xong, ánh mắt đều trở nên sáng ngời.
Bọn họ lần này chính là vì Niết Bàn Thiết mà đến.
Theo cách nói của Vu Trọng thì chính là muốn tặng không cơ hội này cho Diệp Lăng Nguyệt, một cơ hội khiến cho Vạn Bảo Quật phải nợ nàng một ân huệ lớn bằng trời.
“Thế này còn tạm được.” Diệp Lăng Nguyệt miễn cưỡng xem như là tiêu tan lửa giận.
“Quỷ đế đại nhân, chúng ta nên rời khỏi nơi này ngay, lối vào của Thái Ất bí cảnh đã sắp biến mất rồi.” Người của Diêm Điện trong lòng đất đã nhiều ngày qua đều đang đợi Vu Trọng trở về.
Ngay lúc Vu Trong bị phong ấn ở trong Ấn Trung Thiên, ở Hạ Đô đã xảy ra một vài việc.
Tính toán thời gian một chút, “hắn” đã rời khỏi gần một tháng rồi.
Đám người của Phượng phủ kia nếu còn không tìm được “hắn”, chỉ sợ là sẽ bẩm báo với vị kia của Bắc Thanh.
Bắc Thanh đế…trong con ngươi của Vu Trọng xuất hiện một tia âm u, hắn không nói thêm lời nào nữa, biến mất trong nháy mắt.
Đám người của Diên Điện trong lòng đất cũng hóa thành một làn khói, biến mất không hình không bóng.
“Hạ lão đại, chúng ta cũng phải nhanh chóng rời khỏi thôi.” Lối vào của Thái Ất bí cảnh càng ngày càng nhỏ hơn.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn về phía Thái Ất phái trong ngọn núi cao lớn sừng sửng kia, Thái Ất phái đã tồn tại nghìn năm, sau khi trải qua lần này sẽ mãi mãi bị nhân thế lãng quên.
Ba người như ba ngọn gió, lao ra khỏi lối vào của Thái Ất bí cảnh.
Sau khi ba người rời khỏi Thái Ất bí cảnh thì lối vào của Thái Ất bí cảnh cũng biến mất.
Đứng trước tấm bia ở lối vào núi, Diệp Lăng Nguyệt lấy tấm bản đồ của Thái Ất bí cảnh ra.
Chỉ hơi dùng lực, tấm bản đồ đã bị rách thành từng mảng nhỏ.
“Bản đồ này đúng là hại người, chúng ta đi thôi.”
Diệp Lăng Nguyệt đã rời khỏi Hạ Đô được một tháng, nếu còn không trở về chỉ sợ Ngự Y viện sẽ cho người tìm tới cửa.
“Muốn đi sao, không đơn giản như thế đâu.”
Hồng thái tử, An Quốc Hầu, Nhạc Lão và Hồng Ngọc Lang, bốn người cùng nhảy ra.
Bọn họ mai phục tại lối ra của Thái Ất bí cảnh đã một lúc lâu, vẫn luôn tìm cơ hội để cướp đoạt thần khí trấn phái.
Chỉ tiếc là hai đám người trước sau rời khỏi, đầu tiên là Hỏa Diễm Lão Âu, sau đó là Quỷ Đế Vu Trọng, người trước đi chung với Bạc Tình, trên người của tên Bạc Tình kia có rất nhiều linh khí, hắn dùng một chiếc Địa Cấp linh bảo để nổ chết con Bích Mục Thạch Thú có ba mắt kia, đám người của Hồng thái tử vẫn rất kiêng kỵ.
Còn người như Quỷ Đế Vu Trọng thì càng không cần phải nói.
Dám táo bạo, không kiêng nể ai tự xưng là đế ở trong Đại Lục với vô số nước lớn này thì càng không phải là người mà đám người của Hồng thái tử có thể động đến.
Mở to mắt nhìn kẻ địch rời đi lại không thể ra tay, mãi đến lúc đám người Hồng Thập Tam và Hạ lão đại đi ra, Hồng thái tử mới thấy được ánh sáng, nhất là lúc bọn họ chứng kiến Vu Trọng đem Niết Bàn Đỉnh giao cho Diệp Lăng Nguyệt.
Lúc hai đám người trước rời khỏi cũng không có mang theo thần khí trấn phái gì cả nên Hồng thái tử liền cho rằng thần khí trấn phái và Niết Bàn Đỉnh nhất định có liên hệ với nhau.
“Lại là các ngươi, mai phục trong tối còn đáng mặt hảo hán sao.” Hạ lão đại và Hạ lão tam giống như gặp phải đại địch.
“Hồng Thập Tam, y thuật và khả năng dùng độc của ngươi đều rất tốt, cũng xem như là một nhân vật có tài. Bổn thái tử trước nay là người quý trọng hiền tài, nếu ngươi đã là nhân sĩ của Đại Hạ thì không bằng hãy đi theo bổn thái tử, sau này thăng quan tiến chức nhất định sẽ không thiếu phần của ngươi.” Trên gương mặt của Hồng thái tử xuất hiện một nụ cười.
Nói đi cũng phải nói lại, trước khi đến Thái Ất bí cảnh này, Hồng thái tử căn bản chưa từng nghe nói đến người có tên là Hồng Thập Tam.
Một tên Tiên Thiên võ giả, Ngũ Đỉnh phương sĩ, suy cho cùng vẫn chưa thể lọt vào mắt của Hồng thái tử.
Nhưng thủ đoạn dùng độc của hắn cùng với tính cách đê tiện giảo hoạt khiến cho An Quốc Hầu và Nhạc lão phải chặt đứt một cánh tay của mình đúng là đã đánh trúng vào tính cách của Hồng thái tử.
Lại nhìn thêm một chút về khuôn mặt thiếu niên của Hồng Thập Tam kia, khuôn mặt vừa giống nam vừa giống nữ khiến trong mắt của Hồng thái tử lại tăng thêm mấy phần dâm tà.
Việc này xuất hiện ở trong mắt của Diệp Lăng Nguyệt khiến cho cả người của nàng đều nổi da gà.
Tên thái tử biến thái này không ngờ lại dùng quyền thế để mua chuộc nàng.
Trước đây là dùng chức trắc phi của thái tử, bây giờ lại là thăng quan tiến chức, tên Hồng thái tử này đúng là tính cách có chết cũng không đổi.
“Haha, muốn mua chuộc ta cũng không phải là không thể, không biết thái tử điện hạ có thể thăng cho ta làm quan lớn gì.” Diệp Lăng Nguyệt giả bộ cảm thấy rất hứng thú, gương mặt chờ đợi.
Quả nhiên đã khiến cho Hồng thái tử âm thầm đắc ý, hắn biết ngay phàm là nam nhi, làm gì có ai không có hứng thú với quan chức.
“Ở Đại Hạ có rất nhiều chức quan, ngươi muốn mấy phẩm?”
“Ta nghe nói là thái bảo của thái tử rất uy phong, hay là thái tử hãy phong cho ta làm cái chức thái bảo đó, thấy thế nào?” Diệp Lăng Nguyệt cong môi lên, cười nhạt vài tiếng.
Thái bảo của thái tử chính là quan nhất phẩm, Hồng thái tử căn bản không có quyền lực đó, càng không cần nói đến việc bây giờ thái bảo Hồng Phóng vẫn đang là ân sư của thái tử, Hồng thái tử nếu như phong cho Hồng Thập Tam làm thái bảo, việc đó có khác gì là tự bắt nạt mình.
Hồng thái tử xem như đã hiểu, tên Hồng Thập Tam này căn bản không hề muốn đi theo nương tựa hắn, rõ ràng là đang có ý định khiêu khích.
“Hồng Thập Tam, khẩu vị của ngươi cũng thật là lớn, ngươi mà cũng xứng làm thái bảo của thái tử sao.” Khuôn mặt tuấn tú của Hồng Thập Tam tức giận đến nỗi trắng bệch, tên Hồng Thập Tam đáng chết này có tư cách gì mà dám đứng ngang hàng với cha của hắn chứ.
“Thái tử, tên này rõ ràng là đang khiêu khích, hắn ra tay độc ác, lại cấu kết với Ma Tông, sau này nhất định sẽ là một mối bất lợi đối với triều đình.” An Quốc Hầu và Nhạc lão phải chặt đứt cánh tay, tuy là sau khi trải qua băng bó thì vết thương đã không còn đáng lo ngại nhưng hai người sau khi chặt cánh tay thì thực lực cũng bị giảm đi rất nhiều.
Vừa nhìn thấy tên đầu sỏ gây ra chuyện này – Hồng Thập Tam thì hai người liền nóng nảy xông lên phía trước.
“Hồng Thập Tam, bổn thái tử hỏi ngươi thêm một lần nữa, ngươi có đồng ý đầu quân cho triều đình và thuần phục bổn thái tử hay không?” Tính nhấn nại của Hồng thái tử cũng sắp không còn chịu được nữa.
“Ngươi! Không! Xứng!” Diệp Lăng Nguyệt lạnh lùng nói ra ba chữ khiến cho sắc mặt của Hồng thái tử trở nên vô cùng khó coi.
“Giết hắn!”
Nếu như không tình nguyện cho hắn dùng thì chỉ còn một con đường chết.
Hồng thái tử tức giận, hai gã phía sau lưng hắn An Quốc Hầu và Nhạc Lão, thân ảnh vô cùng nhanh, giống như hai con chim ưng đang săn mồi mà lao đến.
Đôi mắt của An Quốc Hầu nhìn chằm chằm vào Hồng Thập Tam, nở một nụ cười độc ác.
“Tiểu súc sinh, bổn hầu nhất định sẽ đánh gãy hai chân hai tay của ngươi, đến bù cho cánh tay đã bị chặt đứt của bổn hầu.
Đối mặt với khí thế bức người của Nhạc Lão, Hạ lão tam lập tức hành động, hắn đi nhanh một bước, thân hình che ở phía trước người của Diệp Lăng Nguyệt.
“Từ lâu đã nghe nói tu vi của An Quốc Hầu nổi tiếng khắp Hạ Đô, lão tam của Hạ gia hôm nay cũng muốn lĩnh giáo một chút.