Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 280




Hai đại nam nhân cùng nhau trải qua sinh tử lại còn ôm ấp lấy nhau. Thập Tam nhìn qua thì gầy yếu như vậy, cũng không nên để cho người nam nhân đáng ghét kia lợi dụng.

Bạc Tình sớm đã cảm thấy tiểu đệ tử Ngự Hỏa tông kia nhìn Thập Tam bằng ánh mắt có chút không bình thường.

Cũng đúng, Thập Tam da mỏng thịt mềm, ngay cả đến hắn không thích nam nhân cũng đều thấy rung động không thôi, cái tên lục đệ tử thô bỉ của Ngự Hỏa Tông không phải mắc bệnh đồng tính đấy chứ. Nghĩ đến đây, Bạc Tình đã cảm thấy trong lòng rối như tơ vò.

“Hỏa Diễm Lão Ẩu, người này tên là Vu Trọng, là ngươi mang tới!”

Bạc Tình giận đến run người, nếu không phải là Hỏa Diễm Lão Ẩu mang người đàn ông này đến thì Thập Tam cũng sẽ không xui xẻo như vậy mà rơi vào trong Niết Bàn đỉnh.

“Thiếu tông chủ, ngươi không nên hiểu lầm, người kia hắn chính là đệ tử của ta, lại không phải là đệ tử của ta. Cái gì, ngươi nói người nam nhân kia tên là gì?” Hỏa diễm lão thái hết đường chối cãi.

“Vu Trọng ấy, hắn không phải là ngươi mang tới à? Được lắm, Hỏa Diễm Lão Ẩu, Ngự Hỏa Tông quả nhiên lòng dạ khôn lường, lại âm thầm mời cao thủ đến.” Bạc Tình chỉ trích.

Hỏa Diễm Lão Âu không nghe lọt vào tai được cái gì. Bây giờ nàng có thể khẳng định trăm phần trăm rằng Tiểu Lục từ trước đó đã bị người ta mạo danh thế thân.

Thế nhưng ngay khi hắn nghe được cái tên Vu Trọng, khuôn mặt già nua như vỏ cây run rẩy mà co quắp lại.

Súc Địa Thành Thốn của Bạc Tình tay không có thể đẩy lùi Thiên cấp Linh Bảo, người đàn ông kia... Hắn là Quỷ Đế Vu Trọng.

Tuổi tác như vậy, lại có tu vi và khí phách như thế thì cũng chỉ có Quỷ Đế.

Hạ lão đại cùng Hạ lão tam cũng giật mình không thôi. Hỏa diễm Lão Ẩu, cư nhiên ở trong hoàn cảnh không hề biết một chút gì khiến Quỷ Đế Vu Trọng lẫn lộn vào.

“Cái gì vậy, tất cả các người làm sao mà cứ như gặp phải quỷ vậy.” Bạc Tình cũng để ý tới vẻ mặt biến hóa của mọi người.

“To gan, lại dám gọi thẳng tên húy của quỷ đế.” Bốn tên đệ tử Ngự Hỏa tông khác, khi thấy thân phận của Quỷ Đế bị bại lộ theo quán tính liền đi tới.

“Các ngươi? Võ Húc, Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hỏa Diễm Lão Ẩu mới phát hiện, sáu tên đệ tử của mình trừ tên đệ tử không may mắn bị bỏ mạng lúc trước, mấy tên còn sót lại này thì tất cả đều bị đánh tráo. Chỉ có đại đệ tử Võ Húc thì vẫn là chính hắn.

“Hỏa Diễm Lão Ẩu, ta đã không còn là đại đệ tử của ngươi nữa rồi. Bây giờ ta chỉ nghe lệnh của Quỷ Đế đại nhân.” Võ Húc đối diện với Hỏa Diễm Lão Ẩu mà chất vấn, hừ lạnh một tiếng.

“Quỷ Đế đại nhân sống chết cũng không rõ, hay là chúng ta mang chiếc đỉnh kia đem ra ngoài, cùng trao đổi thêm với Liễu đường chủ.” Võ Húc dứt lời, vài tên Địa hạ Diêm điện liền phi thân lên, mỗi người nắm lấy một cái chân đỉnh, đem nhấc Niết Bàn Đỉnh lên.

“Khốn nạn, đem đỉnh giao ra đây.” Bạc Tình vẫn còn đang bận tâm sự sống chết của Hồng Thập Tam, cái đỉnh này chính là con đường duy nhất hôm nay có thể cứu Thập Tam. Hắn há gì lại để người khác đem đi mất.

“Không ai có thể ngăn cản Địa Hạ Diêm điện!” Võ Húc nghiêm ngặt quát lên một tiếng. Hắn cùng với ba gã Địa Hạ Diêm điện phía sau lưng ầm một tiếng liền hóa thành một luồng khói đen biến mất không chút dấu vết.

“"Vô Ảnh yên" của Đại Hạ Diêm điện quả nhiên là lợi hại.” Đám người Hạ lão đại, lúc này mới phải thừa nhận Võ Húc cùng mấy người khác quả thực là người trong Địa Hạ Diêm điện.

“Cái gì mà Địa Hạ Diêm điện, những cái đó rốt cuộc là ai lại dám cướp đoạt đỉnh ngay trước mặt chúng ta.” Lúc Bạc Tình ở Tuyệt Tình Tông, vợ chồng Tuyệt Tình Tông chủ luôn bảo hộ hắn một cách rất thái quá. Điều này khiến cho Bạc Tình biết rất ít về các thế lực lớn ngoại giới khác.

“Thiếu Tông chủ, có thể ngươi không biết, Địa Hạ Diêm điện ngày nay trên toàn bộ đại lục chính là thế lực hắc ám có thực lực mạnh nhất. Thời kỳ đầu thậm chí đã đuổi kịp và hơn cả Ma Tông ở thời kỳ thượng cổ.” Hỏa Diễm Lão Ẩu cũng là sứt đầu mẻ trán.

Nếu như nàng biết một tấm bản đồ Thái Ất Bí Cảnh nhỏ bé lại trêu chọc tới những con vật khổng lồ này của Địa Hạ Diêm điện, nàng thà rằng từ bỏ việc thám hiểm Thái Ất Bí Cảnh lần này.

Có thể so với Ma Tông thời kỳ thượng cổ?

Bạc Tình tù mù như thế nào đi nữa cũng phải biết đến thời kỳ thượng cổ, Ma Tông Ma Môn đạt đến hơn triệu giáo đồ, thế lực trải rộng toàn bộ đại lục. Địa hạ Diêm điện này mới chỉ nổi lên có năm sáu năm mà lại có được quy mô như vậy.

Nhớ lại Vu Trọng một tay ngăn đứng Bắc Đẩu hoán nguyên linh, thực lực đáng sợ của vô thị nhiếp hồn khống tâm thuật khiến Bạc Tình trầm mặc.

Đây là lần đầu tiên từ trước tới nay mà hắn cảm giác được có một người mạnh hơn bản thân hắn.

“Quan tâm gì mà Địa Hạ Diêm điện hại chết Quỷ Đế, ta chỉ biết là ta nhất định phải đoạt lại Niết Bàn Đỉnh, cứu Thập Tam trở về.” Bạc Tình từng câu từng chữ nói.

“Chiêm chiếp!” Tiểu Ô Nha ở giữa không trung chần chừ.

Tiểu Chi Ước còn đang ở trên Niết Bàn đỉnh, không thấy lão đại đâu nữa, Tiểu Chi Ước cũng bị bắt đi, Tiểu Ô Nha nghĩ đến liền thương tâm mắt liền đỏ lên, vô lực bay tới bay lui trên bầu trời.

Nhìn thấy Tiểu Ô Nha, Bạc Tình ngay tức khắc nảy lên ý kiến.

“Cái con này, ngươi có thể tìm được con chó đần không?” Bạc Tình còn nhớ, Hồng Thập Tam từng nói hai tiểu thú của mình đều rất thông linh.

“Chiêm chiếp ” Tiểu Ô Nha gật đầu.

Nó nhớ kỹ mùi trên người của Tiểu Chi Ước nó cũng nghe hiểu lời Bạc Tình nói.

“Việc này không nên chậm trễ, ngươi hãy đưa ta đi tìm nó. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm được lão đại của ngươi cùng con chó đần kia.” Bạc Tình sau khi nghe xong, mừng không kể xiết, dưới sự chỉ dẫn, trong Thái Ất Bí Cảnh tìm kiếm vết tích của Niết Bàn Đỉnh người của Địa Hạ Diêm điện.

Ngay vào khoảnh khắc mà Niết Bàn Đỉnh bị dời đi, cửa sơn môn của Thái Ất Bí Cảnh, vị trí của Giải Kiếm Trì vốn có nước trong đầm bỗng nhiên khô cạn. Phía bên dưới ao nước lại chính là một cái cửa ra.

Đám người Hồng Thái Tử đang đi khắp nơi của Thái Ất Bí Cảnh để tìm cửa ra, sau khi tìm kiếm liền phát hiện cái cửa ra này.

“Là lối ra của Thái Ất Bí Cảnh.” An Quốc Hầu và mọi người rất vui mừng.

“Thái Tử điện hạ, việc này không nên chậm trễ, chúng ta vẫn là mau mau rời khỏi nơi này chứ?” Thái Ất Bí Cảnh, đối với đám người An Quốc Hầu mà nói không còn nghi ngờ gì nữa đó chính là một cơn ác mộng. Đám người An Quốc Hầu chỉ muốn rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.

“Từ từ đã, chúng ta tạm thời không thể đi được. Nơi này chính lối ra duy nhất để thoát khỏi Thái Ất Bí Cảnh. Bọn họ muốn đi ra ngoài, nhất định phải đi qua chỗ này. Thái Ất trấn sơn thần khí, không phải sẽ tới tay sao.” Hồng Thái Tử vẻ mặt âm trầm.

Lúc hắn rời Hạ Đô, đã đưa ra lời hứa hẹn ở trước mặt phụ hoàng, nhất định sẽ từ Thái Ất Bí Cảnh mang thần khí trở về. Giờ đây hắn chẳng những không tìm được thần khí mà còn hao tổn một lượng lớn nhân thủ, ngay đến cả An Quốc Hầu một trong những tứ đại quý tộc hầu cũng bị đứt một cánh tay.

Nếu cứ tay không như vậy mà trở về thì sau này hắn còn mặt mũi nào mà đặt chân ở Hạ Đô. Những kẻ chân tay của Lục hoàng tử cũng sẽ nhất định nhân cơ hội lần này mà thừa cơ hãm hại. Vậy nên cho dù là dùng cách gì đi nữa, hắn cũng phải đoạt lấy được “Thần khí“.

Trong Ấn Trung Thiên, Diệp Lăng Nguyệt cùng Vu Trọng trải qua hơn hai ngày hai đêm tìm kiếm, rốt cuộc tìm được huyệt động thể hiện trên bản đồ, Thái Ất động.

Nghe đồn, Thái Ất động là nơi mà chưởng môn Thái Ất phái mỗi niên nhiệm tạo hóa trước khi chết. Nói khó nghe hơn một chút thì Thái Ất động chính là một mộ huyệt.

Huyệt động chỉ cao khoảng một mét, tối đa chỉ có thể dung nạp một người bước vào, phía trước tối đen như mực, phía trước cũng biết động sâu bao nhiêu, một luồng âm phong từ trong huyệt động thổi ra.