Cứ như vậy, Diệp Lăng Nguyệt được sắp xếp ở trong Thạch Phường Diệp gia, bắt đầu những ngày tháng tiếp xúc với các loại huyền thiết thạch và thiết khoáng thạch.
Do có sự tồn tại của Càn Đỉnh nên công việc khổ không kể xiết ở trong mắt người khác thì ở trong lòng Diệp Lăng Nguyệt lại trở thành một loại thí luyện.
Một mặt, nàng không ngừng lợi dụng việc cắt thiết khoáng thạch để thuần thục Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ của mình. Mặt khác, mỗi khi cắt thiết khoáng thạch thì nàng đều cẩn thận dùng đỉnh tức tinh chế thiết khoáng thạch.
Để không bị người khác phát hiện, mỗi lần Diệp Lăng Nguyệt chỉ nâng cao độ thuần chất của thiết khoáng thạch đến bốn mươi phần trăm. Thấm thoát, Diệp Lăng Nguyệt đã ở trong Thạch Phường Diệp gia một tháng rồi.
Trong những ngày đó, đỉnh tức trong Càn Đỉnh trở nên ngày càng đậm đặc.
Không chỉ vậy, nguyên lực trong cơ thể Diệp Lăng Nguyệt cũng tăng trưởng không ít, nàng có thể cảm nhận được bản thân đã đạt đến đỉnh cao của Luyện Thể tầng năm, có thể đột phá bất cứ lúc nào.
“Tiểu tiểu thư, cô đến rồi.” Đám võ giả của Diệp gia vừa nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt đến Thạch Phường thì đều cung kính nói to.
Lúc Diệp Lăng Nguyệt vừa đến Thạch Phường Diệp gia giúp đỡ thì đã gây ra một đợt rối loạn không nhỏ.
Một cô nương yểu điệu như vậy, lại còn là tiểu thư của bổn gia, người như thế lại đến làm công việc nặng nhọc. Mọi người thậm chí còn âm thầm bắt đầu đánh cược đùa giỡn, xem Diệp Lăng Nguyệt có thể kiên trì bao lâu.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt chỉ ở trong Thạch Phường một ngày thì đã khiến năm người đàn ông thô kệch đó phải ngẩn người.
Vị tiểu tiểu thư này miệng mồm rất ngọt, trí nhớ cũng rất tốt. Nàng khác với những thiếu gia tiểu thư kia của bổn gia, sau khi đến Thạch Phường thì rất bình dị dễ gần, có thể gọi ra tên của mỗi người trong Thạch Phường.
Sau đó mọi người còn biết được, Diệp Lăng Nguyệt tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã có tu vi Luyện Thể tầng năm. Điều càng đặc biệt hơn là nàng cắt khoáng thạch với tốc độ vừa nhanh vừa đều đặn.
Nàng còn có một đôi mắt sắc bén, nghe nói ngay cả thợ cả đứng đầu cũng rất khó phân biệt được huyền thiết thạch và thiết khoáng thạch, nhưng tiểu tiểu thư chỉ cần dùng tay sờ sờ thì có thể phân được rõ ràng.
Thời gian trôi đi, một tháng này Diệp Lăng Nguyệt lăn lộn ở trong Thạch Phường như cá gặp nước.
Hôm nay mới sáng sớm, Diệp Lăng Nguyệt vừa đến Thạch Phường thì thấy mấy công nhân đã chạy ra, có mấy người còn bị thương ở tay.
“Tiểu tiểu thư đừng vào trong, trong Thạch Phường có một con chó dữ cứ gặp người là cắn, đã làm bị thương mấy huynh đệ rồi.”
Lúc này vẫn là sáng sớm, người trông coi ở Thạch Phường đều là một số công nhân bình thường, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Luyện Thể tầng ba. Diệp Lăng Nguyệt vừa nghe vậy thì chạy vào trong Thạch Phường.
Phía trước có tiếng sủa của chó dữ.
Ở nơi không xa, một con chó dữ cao ngang eo lủi ra, con chó dữ đó rất khỏe mạnh, khắp người phủ bộ lông dơ dáy.
Khóe miệng của nó vẫn còn mắc mấy mảnh vải áo vụn và máu thịt.
Thạch Phường trở nên hỗn loạn, các công nhân sợ hãi chạy tứ tán. Tâm trạng sợ hãi này vẫn đang không ngừng lan rộng.
“Chi Ước!”
Diệp Lăng Nguyệt vừa định ra tay thì tiểu Chi Ước từ trong vạt áo của nàng chui ra.
Thường ngày tiểu Chi Ước và Diệp Lăng Nguyệt vẫn luôn như hình với bóng, nhưng trong phần lớn thời gian nó đều rất lười nhác, chỉ biết trốn trong vạt áo của nàng để ngủ.
Hôm nay, hình như nó cũng nhận ra được có chỗ không giống bình thường.
Khi nó phát hiện kẻ đầu sỏ là một con chó dữ thì trong đôi mắt xanh tràn đầy vẻ coi thường.
Cảm nhận được sự khác thường của tiểu Chi Ước, Diệp Lăng Nguyệt dứt khoát dừng tay lại rồi lùi sang một bên.
Chỉ thấy tiểu Chi Ước đáp xuống đất rất nhẹ nhàng, sải đôi chân ngắn thong thả đi đến trước mặt con chó dữ.
Một con chó lớn bằng ly trà và một con chó dữ gần bằng con bê, đối kháng với nhau trông rất khôi hài.
May mà xung quanh không có mấy người, nếu không cảnh này ắt hẳn sẽ gây ra rối loạn.
Con chó dữ đó bỗng nhiên nhìn thấy một con vật bé tí thì nhếch mép rất hung dữ, sủa dại mấy tiếng.
Chít chít!
Vừa nhìn thấy con chó dữ dám điên cuồng ngang ngược, trong miệng của tiểu Chi Ước phát ra một tiếng kêu chói tai.
Tiếng kêu đó hoàn toàn không giống với bộ dạng tỏ ra dễ thương thường ngày của Chi Ước, nó giống như một mũi tên lạnh xuyên thẳng vào tai con chó dữ.
Con chó dữ vốn dĩ vẫn rất hung ác sau khi nghe thấy một loạt tiếng rít đó thì vô hình trung đã cảm nhận được một sự đe dọa áp bức, tứ chi run rẩy, sợ đến nỗi đầu gối mềm nhũn rồi ngã sấp xuống, run lẩy bẩy nằm bò ngay trước mặt tiểu Chi Ước.
Đây là đang diễn tuồng gì vậy?
Diệp Lăng Nguyệt ở bên cạnh nhìn màn kịch này thì có cảm giác cười ra nước mắt.
Nhưng may mà con chó dữ đã bị hàng phục, không còn làm bị thương đến người khác nữa là tốt rồi.
Chít chít ~
Tiểu Chi Ước thong thả đi đến bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt, kêu lên mấy tiếng nũng nịu.
“Mày nói là con chó đó bị bệnh? Bảo ta đi xem thử?” Diệp Lăng Nguyệt vẻ mặt khó xử, nàng đã hiểu ý của tiểu Chi Ước.
Tuy nói nàng đã đọc không ít sách y của Hồng Mông Phương Tiên, nhưng xem bệnh một cách nghiêm túc thì nàng chưa từng thực hiện lần nào, chứ đừng nói đến việc xem bệnh cho chó.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt không chịu đi lên trước, tiểu Chi Ước dứt khoát dùng miệng cắn nhẹ tay phải của Diệp Lăng Nguyệt, kéo nàng đi về phía trước.
“Ngươi bảo ta dùng Càn Đỉnh xem bệnh cho nó?” Diệp Lăng Nguyệt bỗng chốc đã hiểu ý của tiểu Chi Ước.
Có điều, Càn Đỉnh còn có loại bản lĩnh này ư?
Diệp Lăng Nguyệt bất chấp khó khăn đi lên trước, con chó dữ dường như cũng đã hiểu là nàng đến để giúp nó nên vẻ mặt nó rưng rưng nước mắt, trông rất đáng thương.
“Cứ thử một lần xem sao vậy.” Diệp Lăng Nguyệt bất chấp, đưa bàn tay đặt lên người của con chó dữ.
Cần Đỉnh trong lòng bàn tay dao động một lúc, đỉnh tức tựa như sợi tóc đã chui ra rồi chui vào trong người con chó đó.
Trong đầu Diệp Lăng Nguyệt lập tức xuất hiện một vùng gân mạch đan xen.
Điều khiến Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc là nàng đã nhìn thấy một đốm đen lớn bằng móng tay ở vị trí đầu của con chó dữ. Đốm đen đó vẫn đang không ngừng to ra.
Rất rõ ràng là con chó dữ đã bị bệnh.
Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới hiểu ra, tính tình con chó dữ này nóng nảy khác thường chính là vì nó mắc bệnh.
Đỉnh tức nhìn thấy đốm đen đó thì lại trở nên sôi nổi, nó bơi lên phát động tấn công về phía đốm đen đó, chỉ có điều là khác với tạp chất trong huyền âm ngọc hay là huyền thiết khoáng thạch, nuốt chửng đốm đen này trên người chó dữ thì đỉnh tức cần phải tốn thời gian dài hơn một chút.
Mười lăm phút trôi qua, Diệp Lăng Nguyệt mồ hôi đầm đìa, đốm đen trên người con chó dữ mới biến mất.
“Con chó dữ hành hung đang ở đó đó!” Mấy võ giả Luyện Thể tầng năm tức giận xông qua đó, trong tay họ đều cầm các loại vũ khí như gậy dài, giáo dài.
“Tiểu tiểu thư, sao cô lại ở đây? Còn con chó dữ đâu?” Những võ giả liên quan đều há hốc mồm, con chó dữ trước đó nghe nói cắn bị thương mấy người đang vẫy đuôi, nằm dưới chân Diệp Lăng Nguyệt rất ngoan ngoãn.
Dưới ánh nắng ban mai, Diệp Lăng Nguyệt quẹt mồ hôi trên mặt, nở một nụ cười lóa mắt.
“Thú vị, đúng là một cô bé thú vị!” Chính vào lúc Diệp Lăng Nguyệt và võ giả của Diệp gia rời đi, một nam tử đeo chiếc mặt nạ che nửa bên mặt bay từ trên mái nhà xuống.