Diệp Lăng Nguyệt sau khi đi lên cầu thang liền đem binh khí của đám người Hỏa Diễm Lão Ẩu và Hạ lão đại trả lại cho bọn họ.
Hỏa Diễm Lão Ẩu đa tạ một tiếng. Bọn người Hạ lão đại thì mặt mày rạng rỡ. Hạ lão tam còn cố ý hỏi Diệp Lăng Nguyệt, có phải trên người nàng cũng có giấu một loại linh bảo nào đó.
“Ngươi tên là Hồng Thập Tam đúng không? Trả lại áo giáp và vũ khí cho chúng ta, bổn thái tử nhất định sẽ ghi nhớ công lao của ngươi, sau khi trở về nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh.” Bọn người của Hỏa Diễm Lão Ẩu đều đã lấy lại được binh khí nhưng đám người của Hồng thái tử và Khai Cương vương lại bị mặc kệ.
Nhất là Hồng thái tử, hắn thấy cái tên Hồng Thập Tam này không ngờ lại là người của Đại Hạ, vậy thì đồng nghĩa với việc cũng là người của hắn.
“Đồ đạc ở chỗ của Bạc Tình, thái tử điện hạ nếu như muốn lấy thì hãy đòi nàng ta, đừng quên ghi công cho nàng ta.” Diệp Lăng Nguyệt cười nói.
Bạc Tình vốn là người mặn nhạt đều không ăn. Quả nhiên, đám người Hồng thái tử ở chỗ của Bạc Tình đã bị cứng họng, cả khuôn mặt của Hồng thái tử đều biến thành màu xanh.
“Thái tử điện hạ, không cần để ý, chẳng qua chỉ là mấy thanh binh khí mà thôi, Thái Ất phái là Thượng Cổ Khí Tông. Đợi khi chúng ta tiến nhập vào Chú Tạo Đài của bọn họ thì binh khí gì mà không có chứ.” Người của Khai Cương vương phủ đứng ở một bên nói.
Lúc này sắc mặt của Hồng thái tử mới dễ coi hơn một chút.
Tất cả mọi người sau khi lên thềm đá Thái Ất thì tiếp tục đi về phía trước. Thiết kế của Thái Ất phái, sau khi tiến vào sơn môn chính là thềm đá Thái Ất, sau đó là trường luyện võ và Nghị Sự điện. Những nơi này đều được bảo giữ rất hoàn hảo.
Điều khiến Diệp Lăng Nguyệt thất vọng đó là một đường đi tới đây, nàng không hề phát hiện một khối Không Diệu Tinh nào.
Cuối cùng mọi người cũng đi tới khu vực trung tâm của Thái Ất phái, cũng chính là Chú Tạo Đài. Thái Ất phái không giống với những tông môn khác, Chú Tạo Đài của bọn họ ở thời Thượng Cổ cũng là nổi tiếng khăp thiên hạ. Chú Tạo Đài của bọn họ có quy mô lớn, bên trong có hơn trăm tòa Chú Tạo Đài nhỏ.
Đối với Chú Tạo Đài, Diệp Lăng Nguyệt cũng không xa lạ gì. Lúc nàng ở Diệp gia đã từng đi qua phòng Chú Tạo Huyền Thiết Tổ của Diệp Gia, nhưng nếu đem so với Thái Ất phái thì đúng là không thể sánh bằng.
Chỉ tính phần bên cạnh Chú Tạo Đài, là phần Chú Tạo Đài xây dựng thất bại nên bị bỏ hoang. Các loại binh khí cùng áo giáp, từ trường kiếm cho đến dao găm, rồi đến roi da, mâu, cung, chỉ cần là loại trường thương, đoản binh có thể gọi tên trên Đại lục, rực rỡ muôn màu, tất cả đều có.
Binh khí kém nhất ở đây chính là binh khí được tạo thành từ Huyền Thiết Cửu Thành, còn có một số dao găm bên trong có trộn lẫn một ít Long Tiên Thiết. Chỉ cần lấy đại một thanh phế phẩm này sau đó mang ra khỏi Thái Ất Bí Cảnh, tất cả đều sẽ bán được với giá vô cùng xa xỉ. Nếu như đem hết tất cả các loại binh khí trong Chú Tạo Đài này trở về thì nó đủ cho cả Đại Hạ thậm chí là Bắc Thanh, trang bị được một đội lính thiết giáp hùng mạnh.
Người của Hồng thái tử và Bắc Cương vương phủ thấy những binh khi này thì vui mừng không ngớt. Nhưng ở trong mắt của Diệp Lăng Nguyệt, những binh khí và những áo giáp này đều chỉ là những thứ bình thường mà thôi. Chúng kém xa với Tinh Tiên có độ tinh khiết cao mà nàng dùng Càn Đỉnh để chế tạo ra.
Gương mặt của Bạc Tình cũng là không chút hứng thú, bắt đầu trề môi.
“Thái Ất phái rách nát này còn được gọi là Thượng Cổ Khí Tông cơ đấy. Ngay cả một thanh binh khí ra hồn cũng không có, đúng là uổng công ta chạy đi chạy lại, bắp chân đều mỏi hết rồi.” Gương mặt của Bạc Tình đầy vẻ chê bai, ở trong mắt của nàng, những loại binh khí và áo giáp này đều là rác rưởi.
Sợ Bạc Tình lại nói ra những điều không đúng nên Hỏa Diễm Lão Ẩu vội vàng dùng ta che miệng của nàng lại.
“Tiểu tổ tông, ngươi chớ nói lung tung. Thái Ất phái này rất là kì lạ, vẫn nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.”
Phải biết rằng, người giống như Bạc Tình, vừa sinh ra đã cầm linh bảo Huyền Cấp để làm đồ chơi, nếu không phải là Địa Phẩm trở lên thì vốn không có tư cách được gọi là linh bảo.
Nghe Bạc Tình nói như thế, đầu óc đang nóng lên của đám người Hồng thái tử và Bắc Cương vương phủ cũng tỉnh táo hơn một chút. Ma nữ kia nói không sai, những binh khí này mặc dù giá trị không nhỏ nhưng đối với Thái Ất phái chắc chắn cũng không tính là gì.
“Hãy chọn những binh khí vừa tay của mình trước sau đó lại vào sâu trong Thái Ất phái để tìm kiếm, chắc chắn có thể tìm được thần binh trấn phái của Thái Ất phái.” Người của Hồng thái tử và Bắc Cương vương phủ bắt đầu lựa chọn binh khí.
Hạ lão đại và Hạ lão tam cũng tìm kiếm trong Chú Tạo Đài, có điều mục đích của bọn họ vốn không phải là binh khí và áo giáp.
“Hạ lão đại, các ngươi đang tìm gì thế? Nếu như muốn chọn binh khí thượng hạng, ta có chút kinh nghiệm, chắc có thể giúp được các ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt thấy hai huynh đệ Hạ gia tìm kiếm đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi liền có ý tốt nói rằng.
“Thập Tam thiếu, hai huynh đệ chúng ta đến Thái Ất phái vốn không phải đến để tìm kiếm các loại thần binh lợi khí. Thực sự không dám giấu, chúng ta trước đó đã có nghe nói, trong Thái Ất phái có Niết Bàn Thiết trong truyền thuyết. Chúng ta muốn tìm được Niết Bàn Thiết để tạo một đôi chân giả cho nhị đệ của ta.”
Ba huynh đệ của Hạ gia đều là huynh đệ tình thâm. Hạ lão nhị bởi vì bị địch đánh lén mà mất đi đôi chân. Bọn họ vẫn luôn nghĩ cách để tạo một đôi chân giả khác cho Hạ lão nhị. Chỉ tiếc rằng, những đôi chân giả được chế tạo trước đó đều bởi vì nguyên liệu tầm thường nên không thể đi lại được.
Hạ lão đại nghe một nhà rèn đúc nổi tiếng nói rằng chỉ có dùng Niết Bàn Thiết để chế tạo ra chân giả mới là đôi chân giả thích hợp nhất cho Hạ lão nhị. Chỉ tiếc rằng, Niết Bàn Thiết đứng đầu trong ba loại đại thiết của Đại lục, đã nhiều năm không còn tìm thấy trên Đại lục nữa. Hai huynh đệ Hạ gia chỉ trong mong có thể tìm thấy nó ở trong Thái Ất phái.
“Vậy e rằng các người phải thất vọng rồi, những thứ binh khí ở đây đều là dùng Huyền Thiết để chế tạo thành. Thứ tốt nhất bất quá cũng chỉ là được thêm vào một phần Long Tiên Thiết, căn bản không có Niết Bàn Thiết trong truyền thuyết.” Diệp Lăng Nguyệt tiếc nuối nói.
“Xem ra, đúng là giống như bọn họ nói, nơi cất giấu Thần Binh của Thái Ất phái là một nơi khác.” Hạ lão đại không hề nổi giận.
“Chư vị, bổn thái tử đề nghị, không bằng chúng ta hãy hợp các mảnh bản đồ lại, xem lại kĩ càng một chút, có lẽ sẽ có phát hiện khác.” Hồng thái tử đứng ra đề nghị.
Lúc tiến vào Thái Ất bí cảnh, mọi người đều sợ người khác sẽ cướp phần bản đồ của mình. Cho nên sau khi bí cảnh mở ra, mọi người chỉ nhìn thoáng qua, ghi nhớ các khu vực cơ bản. Còn như trong Thái Ất bí cảnh có mật đạo hay không hoặc là của ra vào của mật thất, ai cũng đều không biết được.
Mấy người Hạ lão đại và Hỏa Diễm Lão Ẩu, Bạc Tình sau khi thương lượng một chút cũng đồng ý đưa bản đồ trong tay của mình ra. Sáu phần bản đồ được ghép lại với nhau. Toàn bộ địa hình và các khu vực của Thái Ất Bí Cảnh đều hiện ra một cách rõ ràng trước mắt mọi người.
“Nhìn xem, nơi này có một Tế Kiếm Đài.” Sau một phen tìm kiếm, tầm mắt của mọi người đều rơi vào nơi có địa thế cao nhất của Thái Ất phái – Tế Kiếm Đài.
Dựa theo sự biểu thị trên bản đồ, Tế Kiếm Đài là nơi mà lúc luyện chế các loại binh khí Địa Cấp trở lên sẽ tiến hành tạ ơn trời đất. Nơi đó có một chiếc hương đỉnh gọi là Niết Bàn.
“Niết Bàn Đỉnh, chẳng lẽ nó chính là dùng Niết Bàn Thiết để tạo thành?” Hạ lão đại thấy được vị trí của Niết Bàn Đỉnh, lúc đánh dấu điểm đỏ lên, tâm trạng rất là kích động.
Ở thời kì Thượng Cổ, nghi thức tế trời của tông môn rất là long trọng. Chiếc đỉnh dùng để tạ ơn thần linh, phần lớn đều là dùng các nguyên liệu trân quý để chế tạo thành.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng đi đến vị trí của Niết Bàn Đỉnh.”
Lúc bọn người Hạ lão đại đang định cầm lại bản đồ thì Nhạc Lão và An Quốc Hầu liền âm thầm bí mật đưa mắt nhìn nhau. Ánh mắt phủ lên một luồng sắc lạnh.