Diệp Lăng Nguyệt nghi ngờ, cúi đầu nhìn tiểu Chi Ước, không phải chứ, tên tiểu tử này ăn nhiều như vậy, cái này còn gọi là cái bụng sao?
Gương mặt của tiểu Chi Ước gấp gáp, oan uổng quá, đây không phải là công trạng của nó.
Nó là một con tiểu Chi Ước có gia giáo và dưỡng dục, đói đến nỗi bụng phải kêu réo tuyệt đối không phải là phong cách của nó.
Đúng vào lúc này, trong bụi cỏ có tiếng động vang lên.
“Đói chết ta.” Một đôi chân ngọc không tỳ vết xuất hiện trong tầm mắt của ba người.
Ngay sau đó là một đôi tay đẹp như tác phẩm kiệt xuất của đại sư điêu khắc, không kịp chờ đợi mà nắm lấy mấy con cá còn đang ở bên cạnh đống lửa, trên tay còn đeo một cái lục lạc màu ngọc bích, cánh tay khẽ động, lục lạc liền vang lên những tiếng leng keng giòn tan.
Chủ nhân của bàn tay ngọc và đôi chân ngọc kia không hề có chút hình tượng nào mà đặt mông ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt, bắt đầu ăn cá nướng.
Tốc độ của nàng ta rất nhanh, ngay cả người có tu vi cao nhất là Hạ lão đại cũng không nhìn thấy rõ hắn từ nơi nào nhảy ra.
Nhìn kỹ một chút, đó là một hồng y nữ tử còn kiều diễm hơn bóng đêm mấy phần. Tuy là ăn rất gấp gáp nhưng trong động tác của hồng y nữ tử vẫn có vài phần ưu nhã.
“Thịt cá ở đây ngon hơn rất nhiều so với thịt cá mà đám đầu bếp phá hoại ở nhà ta làm.”
Ánh mắt của nàng nhanh chóng dừng trên người của Hạ lão đại và Hạ lão tam, sau đó ánh mắt lại rơi vào người của Diệp Lăng Nguyệt và hai con thú nhỏ bên cạnh người của nàng.
Người già nhất kia là một võ giả Luân Hồi bốn đạo, người già thứ hai là một võ giả Luân Hồi một đạo.
Còn cái tên nhỏ tuổi nhất, dáng vẻ cũng vừa mắt nhất kia chắc chỉ mới đột phá đến Tiên Thiên, còn tên đen thui và tên giống như một quả cầu nhung ở bên cạnh hắn chẳng qua chỉ là hai con tiểu thú nhỏ.
Miệng của hồng y nữ tử phình ra, vừa ăn vừa quan sát, chỉ trong nháy mắt đã có định nghĩa chính xác đối với từng người trong đám người của Diệp Lăng Nguyệt.
Sau khi biết rõ thực lực của đối phương, trong đôi mắt hồ ly nhỏ dài của hồng y nữ tử lóe lên một tia sáng quỷ dị.
Nghe nói lần này có sáu thế lực lớn có được từng phần bản đồ của Thái Ất bí cảnh.
Trong tay của hồng y nữ tử vốn dĩ có một phần bản đồ, thêm một phần mà nửa đường nàng giành được từ tay của đám phế vật Bái Nhật giáo.
Còn sót lại chắc là của một thế lực chưa được biết ở Đại Hạ, còn có Thác Bạc thị của Bắc Thanh, Ngự Hỏa Tông và ba huynh đệ Hạ gia của Diệu Thủ Không Không Môn.
Trong đó thực lực yếu nhất, nhân lực cũng ít nhất chính là ba huynh đệ của Diệu Thủ Không Không Môn, nhìn mấy người này, chắc là ba huynh đệ của Hạ gia.
Kỳ lạ, ba vị của Hạ gia, nghe nói đều là các lão tử đã một chân bước vào quan tài, tại sao trong này lại lẫn vào một mỹ thiếu niên chứ?
Hồng y nữ tử giống như gió cuốn mây tan, giải quyết hết số cá đang cầm trong tay, đến cuối cùng vẫn không quên mút mút ngón tay, giống như một con mèo nhỏ tham ăn vậy.
Sau khi ăn xong, nàng ta dùng cặp giống như hồ ly tinh kia trừng mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt, gương mặt giống như đang muốn hỏi “còn nữa không”.
Diệp Lăng Nguyệt không còn gì để nói, chỉ có thể lại ném cho nàng ta một ít hoa quả, nàng ta cũng không hề cự tuyệt, ăn hết một cách sạch sẽ, bộ dạng giống như đã bị bỏ đói nhiều ngày vậy.
“Xin hỏi vị cô nương này, cô là ai? Tại sao lại xuất hiện ở vùng núi Quát Thương này?” Từ lúc hồng y nữ tử bắt đầu xuất hiện, hai huynh đệ Hạ gia liền đề phòng giống như đang gặp đại địch.
Vùng này rất là vắng vẻ, một mình hồng y nữ tử xuất hiện ở đây, tay không tấc sắt, điều này rất là quái dị.
Chuyện càng quái dị hơn đó là trang phục của nữ tử… Người thạo nghề vừa ra tay liền biết có hay không, Hạ lão đại và Hạ lão tam của Vạn Bảo Quật là truyền nhân của Diệu Thủ Không Không Môn.
Bọn họ chỉ là liếc mắt nhìn cũng biết toàn thân của nữ tử đều là linh khí.
Ví dụ như bộ hồng y trên người của nàng ta, nhìn thì có vẻ bình thường nhưng thật ra đó là một chiếc Địa cấp trung phẩm linh bảo, được tạo thành từ da của cá mập ở vùng biển phía Bắc, mặc chiếc áo màu hồng được làm từ da cá mập này không chỉ có thể chống đỡ đòn công kích của cường giả Luân Hồi Cảnh mà còn có thể làm cho thân thủ càng thêm linh hoạt.
Còn có chiếc đai lưng trên người của nàng ta, đó là một cái lưng chứa đồ, tùy tiện cầm đến bất kì phòng đấu giá nào đều có thể bán được trăm vạn lượng hoàng kim.
Còn như chiếc lục lạc kia trên tay của nàng ta, ngay cả Hạ lão đại cũng nhìn không ra tác dụng của nó nhưng nó tuyệt đối không thua Địa cấp linh bảo.
Thật đúng là so một hồi thì khiến người khác tức chết, Địa cấp linh bảo người khác một chiếc cũng khó cầu nhưng vị hồng y nữ tử này lại tùy tiện đeo ở trên người.
Cũng may là hai người Hạ gia đều nhìn ra được tu vi của hồng y nữ tử này rất bình thường, cùng lắm chỉ là ở khoảng Đan Cảnh, bằng không bọn họ căn bản không dám để cho vị hồng y nữ tử này đến gần.
“Ta lạc đường, vị tiểu ca tốt bụng này, xin huynh hãy thương xót mà thu nhận ta.” Nói xong thì hồng y nữ tử không hề khách khí mà vươn cánh tay, muốn quàng lấy cổ của Diệp Lăng Nguyệt.
Ngay lúc thân thể của cô gái dựa sát vào Diệp Lăng Nguyệt, đầu ngón tay của nàng, móng tay đột nhiên dài ra vài phần, lúc sờ đúng vào động mạch chủ của Diệp Lăng Nguyệt liền chuẩn bị ghim vào.
Nhưng vào lúc này, thân thể của hồng y nữ tử bỗng nhiên cứng đờ, hắn cảm giác được ở một bên cổ có chút lạnh.
Một thanh chủy thủ rạng ngời rực rỡ ở trong đêm tối giống như một ngôi sao chổi vậy, xuất hiện ở bên cạnh cổ của hồng y nữ tử.
Không xong rồi, thì ra đối phương là một gã phương sĩ.
Bên miệng của hồng y nữ tử xuất hiện một nụ cười cứng đờ.
“Chi ước “
“Chiêm chiếp!”
Tiểu Chi Ước và tiểu Ô Nha vừa nhìn thấy lão đại bị nữ nhân áo đỏ kì dị kia “yêu thương nhung nhớ” liền nhanh chóng kêu lên vài tiếng.
Tiểu Chi Ước nhảy lên, chân không hề khách khí mà đá vào mặt của nữ nhân áo đỏ.
Tiểu Ô Nha vẫy cánh, cái mỏ không hề hạ thủ lưu tình, nhắm vào khuôn mặt của hồng y nữ tử mà mổ xuống.
“Muốn chết sao, đánh nhau không được đánh mặt.” Hồng y nữ tử a lên một tiếng, đứng lên, tay chân luống cuống xua đuổi tiểu Chi Ước và tiểu Ô Nha.
Tiểu Chi Ước và tiểu Ô Nha đâu chịu dễ dàng từ bỏ như vậy.
Một con thì cứ túm lấy tóc của nữ nhân kia, có chết cũng không buông tay, một con thì hướng về phía đầu của nàng liên tục mổ xuống.
Thu lại nhân xét trước đó, đây đâu phải hai con thú nhỏ chứ, rõ ràng chính là hai tiểu ma tinh chém ngàn đao.
Hồng y nữ tử bị hai tiểu tử kia quấn lấy thì không ngừng kêu khổ.
“Ngừng! Ta chịu thua.”
Vừa dứt lời, hắn liền giơ tay lên, vẻ mặt uất ức nhìn Diệp Lăng Nguyệt.
Thần thức của Diệp Lăng Nguyệt khẽ động, tiểu Chi Ước và tiểu Ô Nha lúc này mới dừng tay lại.
“Ngươi rốt cuộc là ai.”
Diệp Lăng Nguyệt nở một nụ cười, nhìn chằm chằm hồng y nữ tử.
Tên hồng y nữ tử này, dung mạo diêm dúa lẳng lơ, thân thủ của nàng cũng rất quỷ dị, so với vị Yểu tần diêm dúa nhiều dáng kia của Hạ cung cũng phải thắng vài phần, một đại mỹ nữ như vậy, hơn nửa đếm xuất hiện ở trong rừng sâu núi thẳm, không thể không khiến người khác hoài nghi.
“Ai ya, sao ai cũng nghiêm túc như vậy, các ngươi dọa nô gia sợ đến nỗi tim cũng đập thình thịch, nô gia chỉ là người của Tuyệt Tình Tông thôi mà.”
Hồng y nữ tử mím môi.
Tuyệt Tình Tông?
Lúc Hạ lão đại và Hạ lão tam nghe được cái tên này, miệng không kìm được liền phát run, rõ ràng là đã bị hù dọa.