Nam Cung Khuynh Lâm từ sau lần ở Phương Sĩ tháp đã xem Diệp Lăng Nguyệt trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ cách trừ khử nàng nhưng lần nào cũng bị Diệp Lăng Nguyệt cắn ngược lại một cái.
Lúc này đây, nàng ta đang dốc hết tinh thần mà quan sát nhất cử nhất động của Diệp Lăng Nguyệt và Mai phương sĩ. Nàng ta sớm đã để ý. Sáng sớm hôm nay, Diệp Lăng Nguyệt và Mai phương sĩ không có mặt ở đan phòng dùng chung, còn tưởng rằng hai người vì sợ mất mặt nên không dám lộ diện
Trên bảng xếp hạng, Mai phương sĩ tháng này chỉ luyện chế ra hơn ba mươi viên đan dược. Nếu nàng ta không đứng thứ nhất từ dưới đếm lên thì đúng là không có thiên lý. Diệp Lăng Nguyệt nháy mắt ra hiệu với Mai phương sĩ, sau đó đi về phía trước lấy ra một bình đan dược.
Bên trong bình đan dược có sáu viên đan dược lớn bằng quả nhãn được đổ ra trước sự hiếu kì của mọi người. Lúc sáu viên đan dược xuất hiện, bầu trời trung viện vốn là cảnh tưởng vạn dặm cũng không có lấy một mảng tinh không chợt xuất hiện một tầng mây. Giữa trời đất, một lượng lớn nguyên lực tụ tập ở phía trên trung viện, tạo thành máy vòng xoáy nguyên lực.
“Luân Hồi Đan!”
Mạnh phó tổng quản vốn đang chờ xem trò vui liền thất thanh hét lên.
Sắc mặt của Cừu tổng quản và các phương sĩ còn lại trong đan phòng cũng đều thay đổi. Đan dược thất phẩm, Luân Hồi Đan, chỉ có Luân Hồi Chi Lực mới có thể nảy sinh ra cảnh dị biến của nguyên lực trong trời đất.
“Mai phương sĩ luyện ra Luân Hồi Đan. Dựa theo quy củ của Ngự Y viện, từ nay về sau nàng ta có quyền trực tiếp sử dụng đan phòng độc lập. Quán quân tháng này cũng chính là Mai phương sĩ.”
Trước mặt của Luân Hồi Đan thì trăm viên đan dược trung phẩm cấp thấp căn bản không được xem là gì.
“Chờ một chút, kết quả của bảng xếp hạng đã sớm có, cứ xem như Mai phương sĩ đã luyện chế được Luân Hồi Đan nhưng nàng ta cũng đã bỡ lỡ thời gian khảo hạch của bảng xếp hạng.” Tiết phương sĩ còn chưa từ bỏ ý định. Hắn đã giành được quyền sử dụng đan phòng độc lập trong sáu tháng qua, bây giờ làm sao có thể chỉ trong chốc lát đã để cho người khác cướp đi chứ.
“Không sai, sư phụ, Mai phương sĩ rời khỏi đan phòng dùng chung, cũng không biết Luân Hồi Đan có phải là do nàng ta luyện chế hay không.” Nam Cung Khuynh Lâm dù thế nào cũng không tin. Đan dược mà Mai phương sĩ mười năm nay đều không luyện chế được, vậy mà chỉ trong vòng hai ba ngày liền luyện chế được.
Cừu tổng quản cũng đang suy nghĩ. Mạnh phó tổng quản đang ở một bên xem náo nhiệt đột nhiên cảm giác toàn thân nổi da gà. Mụ lén nhìn thì thấy Diệp Lăng Nguyệt đang dùng một loại ánh mắt nhìn mụ khiến mụ phải rợn cả tóc gáy.
Mạnh phó tổng quản run run. Mụ cũng không dám đắc tội với tiểu sát tinh này.
“Tổng quản, thời gian công bố kết quả xếp hạng của đan bảng từ trước đến giờ vẫn là buổi trưa. Bây giờ vừa vặn chính là buổi trưa nên Mai phương sĩ vẫn còn theo kịp khảo hạch. Ngự Y viện cũng chưa từng quy định rằng, phương sĩ chỉ có thể luyện đan ở đan phòng dùng chung. Việc luyện được Luân Hồi Đan chính là vinh quang của Đại Hạ ta, chỉ cần mời người của Phương Sĩ tháp đến giám định thì sẽ biết được đan dược này rốt cuộc là do ai luyện chế.”
Mạnh phó tổng quản mở miệng. Chuyện Luân Hồi Đan lại rành rành trước mắt nên Cừu tổng quản chỉ có thể mời mấy lão phương sĩ của Phương Sĩ tháp cùng nhau đến đây.
Sau khi giám định xong thì xác định Luân Hồi Đan đích thực là được luyện từ tay của Mai phương sĩ. Tin tức vừa truyền đi, toàn bộ Hạ Đô cũng vì đó mà chấn động. Ngay cả Hạ Đế cũng tự mình triệu kiến Mai phương sĩ, tự mình phong nàng ta là phó tổng quản của Ngự Y viện.
Đại Hạ, đã qua hơn hai mươi năm, ngoại trừ Hạ Hầu hội trưởng ra thì bây giờ mới xuất hiện thêm một người có thể luyện chế Luân Hồi Đan. Việc này đối với toàn bộ giới phương sĩ ở Đại Hạ và đối với Đại Hạ mà nói thì đều là một tin tức cực kì tốt.
Võ giả đến trước Ngự Y viện để mua Luân Hồi Đan nhiều không kể xiết. Ngự Y viện phải tuyên bố với bên ngoài, luyện chế Luân Hồi Đan rất khó. Cho dù có là Mai phương sĩ thì trong thời gian ngắn như thế cũng không có cách nào luyện chế Luân Hồi Đan, lúc này mới có thể khiến cho đám người kia quay trở về.
“Sư phụ, người không phải nói Mai phương sĩ không có khả năng luyện chế ra Luân Hồi Đan sao, sớm biết nàng ta có bản lĩnh này, lúc đầu ta đã tìm nàng ta rồi.”
Nam Cung Khuynh Lâm không ngừng nản lòng. Nhìn Diệp Lăng Nguyệt và Mai phương sĩ vui vẻ dọn vào đan phòng độc lập nơi mà tất cả mọi điều kiện đều rất tốt, Nam Cung Khuynh Lâm liền bốc hỏa.
Càng khiến người ta căm tức đó là bởi vì Mai phương sĩ một người đắc đạo, Diệp Lăng Nguyệt là người đi theo thôi cũng bắt đầu được những người khác trong Ngự Y viện nịnh bợ.
Những người mà trước đó đi lấy lòng Nam Cung Khuynh Lâm bây giờ đều đi lấy lòng Diệp Lăng Nguyệt.
“Chuyện này, sư phụ cũng không hiểu. Theo lệ thường mà nói thì Mai phương sĩ đúng là không có khả năng luyện chế ra Luân Hồi Đan. Trước không cần nói đến, việc dược liệu mà mỗi tháng nàng ta nhận được đều là kém nhất. Ngay cả phương thức luyện chế Luân Hồi Đan, nàng ta cũng không có. Lẽ nào hắn thật sự là kỳ tài trăm năm khó gặp?” Cừu tổng quản đối với việc Mai phương sĩ luyện chế ra Luân Hồi Đan cũng cảm thấy rất không vui.
Hắn làm sao có thể biết được, Diệp Lăng Nguyệt sớm đã len lén lợi dụng Hồng Mông Thiên, để nâng cao chất lượng cho dược thảo của Mai phương sĩ. Có được phương thức luyện chế Luân Hồi Đan của Phật Tông, chuyện luyện Luân Hồi Đan của Mai phương sĩ tự nhiên sẽ là nước chảy thành sông.
Luân Hồi Đan, đan dược mà ngay cả hắn cũng không cách nào luyện chế được, lại bị một tên vô danh tiểu tốt luyện chế được.
Một tên Long Ngữ đại sư đã khiến hắn cảm giác địa vị phó tổng quản của mình khó bảo toàn. Lúc này, lại xuất hiện thêm một tên Mai phương sĩ trẻ tuổi hơn, thiên phú cũng kinh người hơn.
“Sư phụ, chúng ta phải nghĩ biện pháp để diệt trừ hai nữ nhân đáng ghét này. Nếu không đợi đến sau này bọn họ thành công rồi, chúng ta sẽ không có chỗ đứng ở trong Ngự Y viện và Phương Sĩ tháp nữa.” Nam Cung Khuynh Lâm thương lượng với Cừu tổng quản.
Một màn này vừa hay lại lọt vào trong mắt của Mạnh phó tổng quản. Mụ liền đem chuyện này nói cho Diệp Lăng Nguyệt.
“Mạnh phó tổng quản, ngươi đang nhắc nhở ta hãy cẩn thận đề phòng Cừu tổng quản và Nam Cung phương sĩ sao, ta có thể tin tưởng ngươi không?” Diệp Lăng Nguyệt đã sớm đoán được Nam Cung Khuynh Lâm và Cừu tổng quản sẽ không từ bỏ ý đồ.
“Diệp Quận Chúa, thuộc hạ chỉ là nhìn không quen những hành vi tác oai tác quái của Cừu tổng quản. Mấy năm nay thuộc hạ ở dưới trướng của hắn cũng là mê muội lương tâm mà làm việc.” Gương mặt của Mạnh phó tổng quản đầy vẻ căm giận, thể hiện quyết tâm của mình trước mặt Diệp Lăng Nguyệt.
“Đúng vậy, ngươi và Cừu tổng quản bất quá tám lạng nửa cân. Ngươi cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu. Ngươi bất quá là mơ ước vị trí tổng quản, thấy ta có chút thủ đoạn, cho nên muốn mượn tay của ta, mượn đao giết người mà thôi.” Diệp Lăng Nguyệt không nhanh không chậm nói.
Mạnh phó tổng quản nghe được, thở mạnh cũng không dám. Mụ bất quá chỉ giao thủ với cô gái trước mắt này một hai lần nhưng lần nào những mánh khóe của mụ cũng bị đối phương nhìn ra vô cùng rõ ràng.
Thật không biết não của vị Diệp quận chúa này là như thế nào, cặp mắt kia dường như tùy thời đều có nhìn thấu nội tâm của người khác.
“Có điều ngươi cũng không cần lo lắng, ta có thể giúp hoàn thành tâm nguyện của ngươi, nhưng sau đó ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta. Lần này ngươi hãy theo dõi nhất cử nhất động của Nam Cung Khuynh Lâm và Cừu tổng quản, có bất kì động tĩnh gì liền nói cho ta biết.” Diệp Lăng Nguyệt cũng muốn xem xem đôi thầy trò này còn có thể giở trò gì.
Rất nhanh, Diệp Lăng Nguyệt đã có được một tin tức. Nam Cung Khuynh Lâm bí mật từ quân bộ của luyện khí phương sĩ mua một ít đá dược màu đen.
Đá dược màu đen là một loại sau khi được nghiền thành bột thì được dùng để luyện chế đạn đại bác. Nam Cung Khuynh Lâm không luyện khí, muốn có đá dược màu đen để làm gì. Diệp Lăng Nguyệt trong lòng bắt đầu nghi ngờ liền hạ lệnh cho Yến Triệt bí mật theo dõi Nam Cung Khuynh Lâm.
Sáng sớm ngày thứ hai, thái độ của Nam Cung Khuynh Lâm rất khác thường, sáng sớm đã rời khỏi Nam Cung phủ. Yến Triệt cảm thấy sự tình khác thường liền thông báo cho Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt lúc này liền theo dõi Nam Cung Khuynh Lâm. Nàng ta một đường đi thẳng Ngự Y viện.
Sớm như vậy, Nam Cung Khuynh Lâm đến Ngự Y viện làm gì chứ?