Khi thấy lão hòa thượng lại có thể không cần đến ba nghìn viên đan dược ngũ phẩm mà ngược lại chỉ cần nói mấy câu nói liền có thể đem bán Đan Thư Thiết Quyển với giá thấp cho Diệp Lăng Nguyệt.
Hồng Phóng bước một bước dài lên phía trước.
“Đại sư, xin hãy cân nhắc kỹ rồi quyết định.” Nào biết được lão hòa thượng tay nắm lấy Phật ấn. Sau một khắc, cơ thể của lão hòa thượng bay nhanh như một tia chớp, rất nhanh chóng liền lướt qua Hồng Phóng khoác lên chiếc áo cà sa dưới đất rồi mắt tăm.
Một khối Đan Thư Thiết Quyển đã rất chắc chắn nằm gọn trong tay của Diệp Lăng Nguyệt. Mấy bình đan dược ngũ phẩm trong tay nàng cũng bị hút vào trong tăng bào của lão hòa thượng.
Hồng Phóng chỉ cảm thấy phần eo bàn tay chấn động, toàn bộ tay đều tê dại. Người nhảy lên một tiếng thì đã bị một cổ cấm chế vô hình làm cho văng ra.
Hồng Phóng vô cùng hoảng sợ, lão hòa thượng này công lực quả thật là thâm hậu.
“A di đà phật, thí chủ, gieo thiện nhân sẽ được thiện quả, tất cả những quả ác đều là do tội ác mà chính ngươi trồng ra.” Lão hòa thượng kia vừa dứt lời, ý vị sâu xa mắt nhìn về Diệp Lăng Nguyệt và Hồng Phóng, thở dài một tiếng liền bay lướt đi.
“Lục gia, người không có sao chứ?” Liễu Thanh cũng vô cùng hoảng sợ. Hồng Phóng tam đạo luân hồi lại không chống nổi lấy một ngón tay của lão hòa thượng kia.
Phật tông quả nhiên là ngọa hổ tàng long, cao không lường được.
“Ta không sao, hai người kia đâu?”
Hồng Phóng cũng là một nhân vật như kiêu hùng, sau chấn động đó lập tức phục hồi lại tinh thần tìm kiếm Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân.
Thế nhưng trong phòng đấu giá địa cấp đâu còn có hình bóng của hai người.
“Mau tìm, lập tức hạ mệnh lệnh cho toàn bộ Sa Môn, tìm khắp thành nơi trú ngụ của hai người thanh niên kia. Bất luận như thế nào cũng phải tìm cho bằng được khối Đan Thư Thiết Quyển.” Hồng Phóng tức giận.
Chỉ là mặc cho Hồng Phóng có tìm kiếm thế nào đi nữa, thì cũng không thể ngờ rằng hai người thiếu niên kia lại là Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân.
Từ khi ngoài ý muốn có được khối Đan Thư Thiết Quyển từ trong tay lão hòa thượng, Diệp Lăng Nguyệt liền nảy ra một suy nghĩ. Nàng và Phượng Tân lập tức nuốt lấy hai viên Ẩn Hình Đan còn thừa không ai biết mà rời khỏi Vạn Bảo quật.
Hai người vừa đi tới cửa Vạn Bảo quật liền thấy Hồng Phóng và Liễu Thanh trên đường đuổi theo ra ngoài. Hai người tháo mặt nạ xuống, nhìn xung quanh bốn phía. Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân vội vàng tránh sang một bên. Khi vừa đi tới cửa, Liễu Thanh vừa vặn đụng đầu với Lại Cô đang đi tới.
“Cút ngay, bà ăn mày bẩn thỉu.”
Nhìn thấy bộ dạng khuôn mặt của Lại Cô xấu xí như một con cóc, Liễu Thanh đá một cước lên trên ngực của ả ta. Lại Cô vì hoàn toàn không có đề phòng, bị đá liền bay ra xa mấy trượng lăn xuống đất, dược thảo trong tay sái đầy đất.
“Liễu Thanh... Ngươi tên súc sinh.” Lục phủ Lại Cô một trận đau đớn. Ả quắc mắt nhìn lên, lúc nhìn thấy Liễu Thanh, hận ý trong đáy mắt ngùn ngụt, đang cố sức để bò dậy.
Khi Liễu Thanh nghe thấy giọng nói ấy vô cùng kinh ngạc liền quay đầu liếc nhìn ả một cái.
“Là ngươi.” Liễu Thanh dường như nhớ tới cái gì, nhìn thấy ánh mắt của Lại Cô dày đặc tia lạnh lẽo.
Cái người đàn bà xấu xí này lại vẫn chưa chết. Từ lâu hắn vẫn còn tưởng rằng ả đã chết lâu rồi, không nghĩ rằng lại gặp được Lại Cô ở đây.
“Ngươi lại có thể không chết, vậy thì hãy để ta tiễn ngươi một đoạn đường.”
Âm thanh độc ác từ trong lòng Liễu Thanh vang lên, rồi lại là một cước, Lại Cô bị đá đến tim gan như sắp nứt cả ra. Hắn chính là môn chủ Sa Môn, nếu như để mọi người biết vợ trước của hắn lại xấu xí đến như vậy, chẳng phải sẽ bị giang hồ cười nhạo sao.
Lại Cô bị đá hai cước nằm bò trên mặt đất, bò cùng không bò dậy nổi. Đang lúc Liễu Thanh chuẩn bị xác nhận ả ta có phải đã chết rồi không thì Hồng Phóng quay trở lại.
“Còn bần thần cái gì nữa, còn không lập tức phái người đi lục soát.”
Liễu Thanh không dám cãi lại mệnh lệnh, lúc này mới cùng Hồng Phóng chia binh làm hai đường tự phân công nhau đi đuổi theo người cần tìm.
Máu tươi từ trong miệng Lại Cô phun ra.
Cả người ả máu me dầm dề, mắt đỏ ngầu, gắt gao trừng mắt về hướng Liễu Thanh rời đi.
“Phượng Tân, chúng ta phải cứu lấy ả.” Diệp Lăng Nguyệt chứng kiến tất cả một cảnh tượng này. Nhất là ánh mắt củaLại Cô, giống như một loại ánh mắt từ địa ngục trở về còn hung ác hơn cả ác quỷ rất thu hút Diệp Lăng Nguyệt.
Lại Cô như một con dao găm đầy rỉ sắt, cuối cùng lại một lần nữa lộ ra sự sắc nhọn của mình. Thì ra người chồng lòng lang dạ sói trước đây của Lại Cô chính là Liễu Thanh của Sa Môn. Thế lực phía sau của Sa Môn chính là Hồng phủ. Tới Vạn Bảo quật lần này, thật đúng là có giá trị.
Diệp Lăng Nguyệt lúc này thì thầm với Phượng Tân. Phượng Tân liền hiểu ra. Trong ngõ phía sau Vạn bảo quật, Đao Nô ôm lấy thanh đại đao của hắn, hai mắt trợn tròn, nhìn không chớp mắt chờ Phượng Tân trở về.
Đao Nô đột nhiên có một loại cảm giác khác thường, có người sau lưng vỗ nhè nhẹ lên vai hắn.
“Đao Nô, là ta.”
“Vương gia?”
Nếu không phải là giọng nói của Vương gia, thanh đại đao trong tay Đao Nô kia đã sớm chém đến. Đao Nô giống như gặp phải quỷ nhìn chung quanh, nhưng trừ không khí ra thì không phát hiện ra điều gì.
“Ta dùng Ẩn Hình Đan của Lăng Nguyệt, ngươi tạm thời sẽ không nhìn thấy ta. Trước Vạn Bảo quật có một người phụ nữ bị thương, ngươi hãy đưa ả ta về Phượng phủ.”
Đao Nô tuân lệnh, vội vàng đi cứu Lại Cô rồi cứ thế chạy về Phượng phủ.
Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân cũng theo gót trở về Phương Phủ. Diệp Lăng Nguyệt giúp Lại Cô cố định lại vết thương, sai người sắc một chút thuốc. Lại Cô sau khi uống thuốc xong liền chìm vào giấc ngủ.
Không bao lâu sau, Ẩn Hình Đan cũng dần mất đi tác dụng.
Suốt đêm Diệp Lăng Nguyệt với Phượng Tân phiên dịch khối Phật tông Đan Thư Thiết Quyển kia. Bên trong thư phòng Phượng phủ, ánh nến “lốp đốp” bắn ra vài tia lửa sáng.
Cổ Phạm Văn tối nghĩa khó hiểu, dưới sự phiên dịch của Phượng Tân và được tổng hợp lại, dần dần cũng trở nên lưu loát hơn. Mãi cho đến bình minh, ánh nến dần tắt. Trong đôi mắt sáng rực rỡ của Phượng Tân cũng đã nổi lên những tia máu đỏ.
“Dịch xong rồi, trong Đan Thư Thiết Quyển này ghi lại là một bộ Phật tông võ học, tên là Tiểu Vô Lượng Chỉ. Trong võ học ở Đại Hạ, nên tính là một bộ võ học ở khoảng ranh giới giữa ngũ lục lưu võ học.” Lời nói của Phượng Tân khiến Diệp Lăng Nguyệt rất là vui mừng.
Trong khoảng ngũ lục lưu võ học, giá trị của nó tuyệt đối vượt trên cả mức một nghìn viên đan dược ngũ phẩm.
“Nhưng bộ võ học này, chỉ có Phật tông Tâm Pháp tu luyện phụ trợ mới có thể đại thành. Nếu như ngươi học được chỉ sợ cũng chỉ có thể phát huy công lực của lục lưu võ học.” Phượng Tân nhắc nhở.
“Không sao cả, sau này nếu là có cơ hội, ta lại tìm cách tìm kiếm một bộ Phật tông Tâm Pháp.” Diệp Lăng Nguyệt sau khi có được Tiểu Vô Lượng Chỉ liền quyến luyến không rời, nàng hận là ngay lập tức không thể tu luyện được.
“Vương gia, Diệp Cô Nương, người phụ nữ mà hai người cứu về đã tỉnh lại rồi.” Mục lão tiên sinh mang tới hai phần trà sâm cùng một ít điểm tâm sáng.
Lại Cô còn tưởng rằng lần này chắc là chết chắc. Ả tuyệt đối không hề nghĩ rằng, bản thân còn có thể gặp lại Liễu Thanh tên súc sinh kia. Những năm gần đây ả cố gắng kéo dài sự sống là vì hai người con gái đáng yêu. Ả cho rằng có thể quên đi nỗi cừu hận.
Nhưng một cước hôm nay của Liễu Thanh đã khởi động sức sống, đồng thời khiến cho những mối hận thù trong lòng ả có một sự hồi sinh. Ả còn tưởng rằng, cơ thể sẽ bị hai cước của Liễu Thanh đá cho tới chết.
Mãi cho tới thời khắc sắp chết kia, trong lòng Lại Cô mới biết được có biết bao nhiêu việc không cam lòng. Nhưng đợi tới sau khi ả tỉnh lại mới biết được, bản thân đại nạn không chết, được người cứu trở về.
Tất cả những điều này giống như một giấc mơ, Lại Cô chỉ cảm thấy đó là một cơn ác mộng.