Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 230




Ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng hai viên thuốc này lại rơi vào tay Sát Sinh Đường lần thứ hai thì…

“Ba trăm viên đan dược thành phẩm.”

Hạ lão nhị của Vạn Bảo Quật cuối cùng cũng không nhẫn nại được, mở miệng đấu giá.

“Hạ lão đệ, Vạn Bảo Quật cũng muốn mua hai viên thuốc này?”

Hạ lão nhị mở miệng khiến đường chủ của Sát Sinh Đường cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

“Đường chủ, đan dược có dị năng đặc biệt như thế, Vạn Bảo Quật đương nhiên là cũng muốn cất giữ. Trước đó cũng là do trí nhớ của lão phu quá tệ, nếu không cũng không cần mua với giá cao như thế.

Hạ lão nhị ở phòng đấu giá Địa Cấp này lâu như vậy rồi. Bản thân ra giá để đấu giá vô số lần nhưng nhiều nhất cũng không vượt qua năm ngón tay.

Lúc này đây, nếu không phải vì tài nghệ luyện đan của vị huynh đệ trẻ tuổi này, thì hắn cũng không đến nỗi đau lòng mà ra giá ba mươi vạn lượng hoàng kim để mua đồ trong phòng đấu giá này.

“Nếu Hạ lão nhị cũng đã lên tiếng, vậy lão phu sẽ nể mặt của ông.” Đường chủ của Sát Sinh Đường vốn dĩ không có hứng thứ với hai viên thuốc kia, chỉ là muốn góp vui nên cùng ra giá.

Bởi vì hắn đã nhận ra, người mà trước đó báo giá hai trăm viên đan dược ngũ phẩm chính là môn chủ của Sa Môn Liễu Thanh.

Tuy nói đều là các thế lực trong bóng tối nhưng nhân phẩm của tên Liễu Thanh này, đường chủ nhìn cũng rất không thuận mắt. Bỏ ra vài chục vạn lượng hoàng kim, có thể giáo huấn được Hạ Liễu Thanh, vậy thì đường chủ vẫn rất là vui lòng.

Nhưng Vạn Bảo Quật thì khác, Sát Sinh Đường có rất nhiều chuyện buôn bán đều có liên lạc qua lại với Vạn Bảo Quật. Đường chủ chỉ đơn giản muốn bán cho Hạ lão nhị một ân tình, không hề ra giá nữa.

Cuối cùng, Hạ lão nhị dùng ba trăm viên đan dược ngũ phẩm mua được một viên Phi Hành Đan và một viên Ẩn Hình Đan.

Viên Phi Hành Đan thứ hai vừa mới bắt đầu đấu giá đã bị đường chủ Sát Sinh Đường không hề khách khí trực tiếp ra giá hai trăm viên đan dược ngũ phẩm mua đi.

“Chỉ còn lại một viên Phi Hành Đan cuối cùng, nếu các vị có hứng thú thì nhất định phải nắm bắt cơ hội, vẫn là một trăm viên đan dược ngũ phẩm.”

Ánh của Diệp Lăng Nguyệt cười mị. Sáu trăm năm mươi viên đan dược ngũ phẩm tương đương với sáu mươi lăm vạn lượng hoàng kim. Thật không ngờ, bán đan dược dị năng so với đánh cướp kim khố của Sơn Hải Bang còn kiếm được nhiều tiền hơn.

Nhưng Diệp Lăng Nguyệt cũng biết, cũng chỉ có bán đấu giá như lúc này đây mới có thể bán ra với giá cao như vậy. Vì để tránh tiết lộ thân phận, sau đó nàng cũng không công khai buôn bán hai loại đan dược này nữa.

Chỉ còn lại một viên cuối cùng.

“Một trăm năm mươi viên đan dược ngũ phẩm.”

Hồng Phóng đơn giản mở miệng báo giá. Sát Sinh Đường và Vạn Bảo Quật đều đã mua được đan dược, lần này chắc là không có ai nâng giá lên cao nữa. Ánh mắt của Hồng Phóng đều sắp biến sắc rồi, viên Phi Hành Đan này vô cùng quan trọng, hắn không thể không có.

Nghe thấy giọng của Hồng Phóng, tâm tình của Diệp Lăng Nguyệt trước đó vốn đang tốt lập tức trầm xuống. Giọng nói này tuy nàng chỉ nghe qua vài lần thế nhưng dù cho hắn có hóa thành tro thì nàng cũng có thể nhận ra.

Cũng là do Hồng Phóng sơ ý, nóng lòng mong có được đan dược nên quên che giấu giọng nói của mình. Thật nghĩ không ra, đường đường là Thái Bảo của thái tử Hồng Phóng cũng muốn mua Phi Hành Đan của nàng.

Diệp Lăng Nguyệt trong lòng cười lạnh. Cách đó không xa, chân mày của Phượng Tân nhíu chặt. Mặc dù đứng cách Diệp Lăng Nguyệt mấy bước nhưng hắn vẫn có thể nhạy bén cảm nhận được tâm tình của Diệp Lăng Nguyệt đang có sự thay đổi.

Nam nhân kia... Có thể khiến cho tâm tình của Diệp Lăng Nguyệt trong khoảng thời gian ngắn phát sinh thay đổi như vậy, toàn bộ Hạ Đô cũng chỉ có một người.

Hồng Phóng... Ý vị của Phượng Tân sâu xa.

“Hai trăm viên đan dược ngũ phẩm.”

Lại nghe có người báo giá, Hồng Phóng và Liễu Thanh đồng thời đảo mắt nhìn. Đó là một thiếu niên, trước đó chưa hề mở miệng báo giá, giống như là người đứng xem.

Trước đó Hồng Phóng chỉ chú ý đến đường chủ Sát Sinh Đường và Hạ lão nhị nên không chú ý đến hắn.

Vậy mà vào một khắc cuối cùng này, hắn lại bỗng nhiên báo giá.

“Vị công tử này, viên Phi Hành Đan này Lục gia nhà chúng ta nhất định phải có được, ngươi không mua nổi đâu!” Liễu Thanh hung tợn nhìn Phượng Tân.

Theo như hắn thấy, vị kia là một người thiếu niên suy nhược yếu đuối. Nhất định là một công tử ăn chơi trác táng không có mắt, nhiều tiền không có chỗ xài nên mới cư nhiên muốn giành đan dược với Thái Bảo đại nhân.

Bản thân chỉ cần uy hiếp một chút đối phương nhất định sẽ sợ đến nỗi ngay cả một rắm cũng không dám thả.

“Hả, ta thật sự không biết thì ra ở trong Hạ Đô này còn có thứ mà Thập thiếu ta không mua nổi đó.”

Phượng Tân cười như không cười. Hạ lão nhị âm thầm buồn cười.

Liễu Thanh lần này thật đúng là lấy trứng chọi đá. Đừng nói là Hạ Đô, vị thiếu niên ở trước mắt này coi như muốn mua toàn bộ Đại Hạ cũng đều có thể chứ đừng nói gì đến Phi Hành Đan.

Chỉ là không biết Thập thiếu và Thập Tam thiếu đang dở trò gì, hai người không phải cùng tới sao, phải là bạn thân mới đúng. Tại sao Thập thiếu lại trả giá mạnh tay như vậy.

“Ngươi đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Có tin ta sẽ khiến ngươi không thể ra khỏi Vạn Bảo Quật hay không.” Chân mày của Liễu Thanh khẽ nhíu.

“Liễu môn chủ, có tin ta sẽ khiến ngươi không thể ra khỏi phòng đấu giá Địa Cấp này hay không.” Mặt của Hạ lão nhị xị xuống.

Liễu Thanh giống như ngậm phải một quả trứng gà vậy, á khẩu không trả lời được, giận dữ lui qua một bên. Người mù cũng nhìn ra được, Hạ lão nhị rất che chở đối với vị thiếu niên kia.

Cho dù có là người mạnh đến thế nào thì khi đến địa bàn của người khác cũng không đấu lại họ, đạo lý này Hồng Phóng hiểu rất rõ.

“Hai trăm năm mươi viên đan dược ngũ phẩm.” Nếu uy hiếp đã là vô dụng vậy chỉ có thể dựa vào đấu giá.

Hồng Phóng cực kỳ đau lòng mà báo ra một cái giá mới, giá tiền này thâm chí đã đủ để mua một viên Phi Hành Đan và một viên Ẩn Hình Đan.

Diệp Lăng Nguyệt nghe xong cũng âm thầm kinh ngạc. Xem dáng vẻ của Hồng Phóng, hắn không thể không có viên Phi Hành Đan kia. Diệp Lăng Nguyệt lần này gặp lại Hồng Phóng, cảm giác được một cách rất rõ ràng tu vi của hắn đã được nâng cao thêm một phần lớn.

Với tu vi Luân Hồi Cảnh của hắn, mặc dù không thể bay trong một thời gian dài nhưng ít ra vẫn có thể bay được một lúc ở trên không. Phi Hành Đan đối với hắn là thứ có cũng được mà không có cũng không sao, tại sao hắn lại muốn có được.

“Ba trăm viên đan dược ngũ phẩm.” Phượng Tân không hề có ý nhường Hồng Phóng nên lại đưa ra một mức giá khiến cho người khác phải kinh hồn.

Ba trăm viên đan dược ngũ phẩm. Giá cả kia thế nhưng lại là ba mươi vạn lượng hoàng kim, coi như là gia sản của tứ đại quý tộc hầu, xuất ra một số tiền lớn như vậy, cũng phải cân nhắc một phen.

“Ngươi bị bệnh sao, ba trăm viên đan dược ngũ phẩm đổi lại một viên đan dược lục phẩm, vậy sao trước đó người không ra giá đi.” Liễu Thanh nhịn không được la mắng.

“Ta chính là có nhiều tiền, thế nào?”

Lời nói của Phượng Tân vô cùng kiêu ngạo, vậy mà hắn còn dùng một giọng nói cứ như đó là sự thật hiển nhiên mà nói ra nên lực sát thương càng lớn.

“Ba trăm năm mươi viên đan dược ngũ phẩm.” Hồng Phóng đã nhìn thấu, tên thiếu niên này chính là muốn đấu đến cùng với hắn.

Một tên thiếu niên yếu đuối đáng tuổi con trai của hắn lại dám đấu với hắn. Hắn muốn mua, Hồng Phóng để hắn mua nhưng ít nhất cũng phải khiến hắn tốn nhiều tiền oan uổng một chút.

“Chúc mừng, đan dược là của ngươi.”

Vậy mà Phượng Tân vừa nghe đã chắp tay một cái, từ bỏ.

“Ngươi!”

Hồng Phóng không ngờ đối phương nhanh như vậy đã từ bỏ. Hắn nào biết lúc Phượng Tân báo giá ba trăm viên đan dược ngũ phẩm, Diệp Lăng Nguyệt đã âm thầm ra hiệu với hắn, ý bảo hắn phải biết dừng đúng thời điểm, đừng ham chơi quá. Nàng “muốn” bán đan dược cho Hồng Phóng với giá cao.

Tuy là Hồng Phóng đã được như ý nguyện, mua được đan dược nhưng khuôn mặt dưới lớp mặt nạ da người của hắn đang méo đi. Ba mươi lăm vạn lượng hoàng kim mua một viên Phi Hành Đan. Đây tuyệt đối là lần làm ăn lỗ vốn nhất của Hồng Phóng trong hơn ba mươi năm qua.

Lúc này đây, hai viên Ẩn Hình Đan, ba viên Phi Hành Đan của Diệp Lăng Nguyệt đều đã được bán ra.