Diệp Lăng Nguyệt và Lục hoàng tử vừa đi vào cung điện của Yểu tần.
Kể từ khi Yểu tần có bàn thiên cơ tinh diệu trở thành quốc sư. Mỗi ngày, số lượng người đến Sơ Vân cung của nàng quả không ít. Trong số những người này có hoàng tử công chúa trong hậu cung, cũng có một vài đại thần triều đình. Ngoài việc đến nịnh hót, những người này đại đa số đều là muốn đến xem diện mạo thật sự địa cấp linh bảo của Yểu tần.
Nghe nói Lục hoàng tử và Diệp quận chúa đích thân tới, Yểu tần còn đặc biệt ra nghênh tiếp từ ngoài cung.
“Thực là khách quý, Lục hoàng tử và Diệp quận chúa lại tới chỗ của ta.” Yểu tần sau khi được phong làm quốc sư, khí chất cùng trang phục cũng khác trước rất nhiều.
Bớt đi một chút quyến rũ và nhiều thêm vẻ thần bí, ngay cả xiêm y diễm lệ xưa nay vẫn luôn thích mặc nhất, tất cả đều được đổi thành màu trắng thuần khiết, nhìn cũng có chút tiên khí. Nhưng Diệp Lăng Nguyệt và Lục hoàng tử đều biết những thứ này đều là vẻ bề ngoài.
Yểu tần nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt liền trở nên rất nhiệt tình. Dường như, nàng đã quên cuộc tỷ thí đan dược mấy ngày trước đó từ lâu.
Vừa vào tới Sơ Vân cung liền gặp ngay thái tử Hồng và Hồng Phóng cũng có ở đó.
“Thì ra thái tử và thái bảo cũng ở đây, lẽ nào thái tử cũng đến xem địa cấp linh bảo?” Hạ Hầu Kỳ có chút bất ngờ.
Thái tử Hồng cùng Hồng Phóng cũng bất ngờ khi thấy Diệp Lăng Nguyệt và Lục hoàng tử cùng nhau đi vào. Từ khi nào, người của Lam phủ và Lục hoàng tử lại có quan hệ thân thiết như vậy, Hồng Phóng thầm nghĩ.
Lục hoàng đệ lẽ nào nhìn trúng đứa dã chủng này của Lam phủ? Trong mắt thái tử tràn đầy vẻ căm hận.
Sau khi đã che giấu đi sự căm hận, thái tử Hồng cười vang nói.
“Lục hoàng đệ, bản cung cùng Thái Bảo đại nhân tới đây là vì tình hình thảm họa thiên tai động đất ở Vân Thành. Đệ cũng biết, phụ hoàng đã đem tình hình thảm họa thiên tai của Vân Thành giao cho huynh.”
“Vậy làm phiền hoàng huynh vất vả rồi, hy vọng Vân Thành sớm có ngày hồi phục như cũ.” Lục hoàng tử sau khi hỏi thái tử Hồng những chuyện có liên quan đến tình hình thiên tai, liền trình bày rõ ý đồ hôm nay đến.
“Ta nghe nói Yểu tần ngươi có một tấm địa cấp linh bảo. Ta rất có hứng thú, không biết có thể xem một chút được không?”
“Lục hoàng tử đã mở lời thì thần thiếp nào dám từ chối.” Yểu tần cười gượng, trong đôi mắt hiện lên sự khác thường.
Vừa dứt lời Yểu tần sai người lấy ra một hộp gấm. Chỉ thấy trong miệng nàng nói lẩm bẩm, sau một hồi giả thần giả quỷ, hộp gấm đùng một tiếng tự mở ra. Một bàn ngọc to như cái bàn chiêm tinh bay vọt lên.
Bàn chiêm tinh thoạt nhìn thì không có gì đáng để ý. Màu sắc của nó giống như màu đen của nghiên mực, rất bình thường không có gì lạ. Lúc nó xuất hiện, bên trong gian phòng hóa thành một vùng biển sao. Bàn chiêm tinh ấy như một vầng mặt trời chói chang treo lơ lửng trong biển sao.
Những ngôi sao trong biển sao đều phát ra vạn trượng ánh sáng soi sáng lên trên bàn chiêm tinh. Tinh bàn sau khi hút được lực của các ngôi sao liền biến thành một màu trong suốt.
“Đại Hạ Lục hoàng tử, năm nay mười sáu tuổi Hạ Hầu Kỳ. Khẩn cầu chư thiên thần minh, dự tương lai, biết sinh tử, trắc phúc lộc.”
Âm thanh của Yểu tần dường như biến thành người khác, trở nên lạnh lùng, già nua. Yểu tần này không đi làm thần côn thật đúng là đáng tiếc.
Lúc đầu Diệp Lăng Nguyệt và Lục hoàng tử ở một bên nhìn, trong lòng đều cười thầm. Thế nhưng thời gian dần dịch chuyển, nét mặt của hai người đều biến hóa không hề nhỏ.
Bởi vì bọn họ đều cảm nhận được có một luồng tinh lực vô cùng mạnh từ trên bầu trời đang chiếu vào trong bàn thiên cơ tinh diệu. Tinh lực đó tới từ bầu trời, một sức mạnh đáng sợ nhất thậm chí còn cao hơn tinh thần lực, chỉ có phương sĩ cao minh nhất mới có thể cảm giác được tinh lực này.
Đứng trước tinh lực dồi dào trên không trung kia, Diệp Lăng Nguyệt và Lục hoàng tử cảm giác mình trở nên vô cùng nhỏ bé, giống như hạt cát, cọng cỏ trên trần gian.
Bàn thiên cơ tinh diệu xảy ra biến hóa. Màu đen dần biến mất, bàn thiên cơ cũng trở nên trong suốt giống như ngọc, bên trên bàn tinh tượng xuất hiện tên của Lục hoàng tử Hạ Hầu Kỳ. Cùng với sự xuất hiện của tên Hạ Hầu Kỳ, bên trong tinh tượng bàn xuất hiện từng hàng chữ cổ tiểu triện màu đỏ.
Nhìn thấy những chữ triện màu đỏ, miệng Yểu tần lẩm bẩm.
“Lục hoàng tử xuất thân cao quý, nhưng mệnh có trắc trở. Lúc sáu tuổi và mười sáu tuổi, thiên lang tinh rơi vào mệnh bàn, sẽ có hai lần đại nạn, Nếu có thể chuyển dữ hóa lành, sao tử vi ắt sẽ phải quay về vị trí cũ, phúc đức đầy nhà.”
Lục hoàng tử nghe những lời này của Yểu tần không có biểu cảm tán thành nhưng cũng không phản đối. Dù sao số mệnh của hắn đã trải qua mười mấy năm, tất cả mọi người trong Hạ cung đều biết. Nhưng nói đến đại nạn năm sáu tuổi và mười sáu tuổi thì đích thị là rất chuẩn xác.
Lúc hắn sáu tuổi bị tẩu hỏa nhập ma, mười sáu tuổi chính là năm nay, nếu không gặp phải Diệp Lăng Nguyệt chỉ sợ hắn đã lành ít dữ nhiều. Lời nói này lọt vào thái tử Hồng cùng Hồng Phóng thì lại có một hàm ý khác.
Sao tử vi chính là ngôi sao đế vương, sao tử vi trở về vị trí cũ ý nghĩa là Lục hoàng tử có thể đăng cơ kế thừa đại thống. Nhưng bàn thiên cơ tinh diệu cũng nói, Lục hoàng tử phải trải qua đại nạn năm mười sáu tuổi mới thành.
“Đa tạ Quốc sư đại nhân nhắc nhở, Kỳ ta nhất định sẽ cẩn thận hơn.” Lục hoàng tử cung kính nói.
Sau lời dự đoán tối qua bàn thiên cơ tinh diệu liền tối đen lại, giọng nói của Yểu tần cũng đã trở lại bình thường. Địa cấp linh bảo tuy tốt, nhưng tinh thần lực bị tiêu hao cũng rất lớn. Nếu vận thế hay tu vi của người xem bói càng mạnh thì tinh thần lực mà Yểu tần phải tiêu hao lại càng nhiều.
“Bàn thiên cơ chúng ta cũng xem rồi, cũng không còn sớm nữa. Chúng ta cũng không làm phiền quốc sư cùng hoàng huynh và thái bảo thảo luận tình hình thiên tai nữa. Sư tỷ, chúng ta về thôi.” Hạ Hầu Kỳ đứng dậy, chuẩn bị cùng Diệp Lăng Nguyệt rời đi.
Lúc này, Yểu tần bỗng nhiên nói rằng.
“Diệp quận chúa nếu như đã đến đây hay là cũng thử xem một chút đi?”
Yểu tần từ lúc bị thua dưới tay Diệp Lăng Nguyệt đã luôn âm thầm cho điều tra nàng, chỉ là bất luận nàng có điều tra thế nào tài liệu về Diệp Lăng Nguyệt đã ít lại càng ít hơn. Yểu tần đang muốn mượn cơ hội hôm nay xem Diệp Lăng Nguyệt rốt cuộc có lai lịch thế nào.
Diệp Lăng Nguyệt hơi sững sờ, khóe mắt lướt qua vị trí của Hồng Phóng đang đứng. Hồng Phóng đang thưởng thức trà nghe đề nghị của Yểu tần thì động tác uống trà của Hồng Phóng cũng dừng lại.
Bàn thiên cơ tinh diệu của Yểu tần nhìn qua đích thị có chút thần thông, nếu thật sự đoán ra được điều gì thì chẳng phải thân phận của Diệp Lăng Nguyệt cũng sẽ bị bại lộ sao.
“Theo ta thì không cần, bình thường điều mà sư tỷ không thích nhất chính là mấy loại bói toán mê tín này.” Lục hoàng tử lắc đầu.
“Có thích hay không thì phải do Diệp quận chúa nói mới tính, hay là Diệp quận chúa có bí mật gì không thể cho người khác biết, không dám xem ở trước bàn thiên cơ tinh diệu.” Thái tử Hồng ở một bên cổ vũ, nói giọng nhỏ nhẹ.
“Xem thì xem đi, ta cũng rất muốn biết bàn thiên cơ tinh diệu này thần thông đến như thế nào.” Diệp Lăng Nguyệt dứt lời đứng dậy đi tới trước mặt Yểu tần.
“Con gái thứ hai của Lam thị, Diệp Lăng Nguyệt, năm nay mười bốn tuổi, khẩn cầu chư thiên thần minh, dự tương lai, biết sinh tử, trắc phúc lộc.” Yểu tần giống như lúc nãy, trong miệng nói lẩm bẩm.
Xung quanh bàn thiên cơ tinh diệu lại lần nữa hóa thành một vùng biển sao. Khi tên Diệp Lăng Nguyệt xuất hiện ở trên tinh diệu thiên cơ bàn, tim nàng nhẩy lên.
Một bên Hồng Phóng đã buông ngọn đèn trong tay xuống, trong đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn có chút trang nghiêm.