Không ngờ rằng đối phương lại dứt khoát như vậy, Lại Cô cũng bất ngờ. Phượng Tân cũng không hỏi nhiều, lấy ra ngân phiếu đưa cho Lại Cô.
Lại Cô nhận lấy ngân phiếu tay vẫn còn chần chừ, khi nhìn rõ dưới góc trái của ngân phiếu, con dấu kia giống như Phượng Vũ Cửu Thiên tay ả rung lên.
Vị trước mắt này là... Lại Cô nhận lấy ngân phiếu, hướng về phía Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân hành lễ.
“Còn nữa, những nốt mụn nhọt độc trên mặt ngươi, dùng trầm hương thượng đẳng ngâm với rượu, mỗi ngày vào buổi sáng buổi trưa lau sạch bôi ngoài da có thể hóa giải triệu chứng chảy mủ, nội phục có thể tăng cường thể chất.” Diệp Lăng Nguyệt nhắc thêm một câu.
Lại Cô không trả lời, lặng lẽ rời đi.
Rượu trầm hương trăm năm có thể khiến cơ thể khỏe mạnh xương cốt rắn chắc, thanh trừ tàn độc tích tụ nhiều năm trong cơ thể, quả thực rất có lợi. Dùng trầm hương ngâm rượu đúng là có hiệu quả như Diệp Lăng Nguyệt nói.
Trầm hương năm trăm năm của Diệp Lăng Nguyệt, chính là trước đây nàng trồng gỗ trầm hương trong Hồng Mông Thiên để nuôi dưỡng cho cây sinh trưởng.
Nàng chuyên dùng để ngâm rượu, dùng để gia tăng nước rượu của Túy Tiên Cư, vừa đưa ra liền được khen ngợi, ngay cả lão thái hậu và Long Ngữ đại sư cũng lấy vài hũ về.
Diệp Lăng Nguyệt tin tưởng nàng và Lại Cô sẽ rất nhanh lại gặp mặt nhau.
Lại Cô vừa đi, Hạ lão tam liền ra lệnh cho người đem những dược thảo đó gói lại đưa lên xe ngựa của Phượng Tân.
Ba người lại đi một vòng quanh phòng đấu giá huyền cấp. Diệp Lăng Nguyệt không thể tìm được võ học lục lưu mà mình muốn. Lúc này, Diệp Lăng Nguyệt đi tới cửa vào phòng đấu giá địa cấp.
Xuống chút nữa chính là tầng thứ ba dưới lòng đất của Vạn Bảo quật, phòng đấu giá địa cấp. Không biết ở trong đó đấu giá thứ gì.
Diệp Lăng Nguyệt rất hiếu kỳ, nàng thừa dịp Hạ lão tam cùng Phượng Tân chuyện trò, lặng lẽ vận lên tinh thần lực muốn thăm dò tình hình phòng đấu giá địa cấp một chút.
Diệp Lăng Nguyệt bây giờ đã là phương sĩ tứ đỉnh. Nếu tính cả càn đỉnh đỉnh tức, cao nhất nàng có thể đạt tới phương sĩ ngũ đỉnh. Phạm vi thăm dò tinh thần lực của nàng hoàn toàn có thể đạt tới khoảng cách xa hai ba dặm.
Tinh thần lực không chút dấu vết mà đi xuống dưới tìm kiếm giống như một con côn trùng nhạy bén, nhưng vào lúc này Diệp Lăng Nguyệt cảm giác tinh thần lực của mình bỗng nhiên dừng lại.
Giống như là đụng vào một hàng rào vô hình đối diện, bậc thang hán bạch ngọc vô cùng xa hoa liền phát ra một loạt âm thanh run rẩy kịch liệt.
Một dòng tinh thần lực đáng sợ khó có thể dùng lời diễn tả được biến động, từ phía dưới thang lầu truyền thẳng lên trên, không khách khí chút nào bắn tinh thần lực Diệp Lăng Nguyệt quay trở về.
Lực bắn rất mạnh khiến cho Diệp Lăng Nguyệt dừng chân đẩy lùi về sau mấy bước ngã vào lòng Phượng Tân.
Nếu không phải nàng mang mặt nạ những người khác nhất định sẽ phát hiện mặt nàng trắng bệch. Tinh thần lực trong cơ thể giống như là bão quá cảnh vậy, thoáng cái bị đánh loạn lên cơ bản không cách nào tập trung.
Tinh thần lực thật là mạnh, xem ra trong phòng đấu giá địa cấp này có cao thủ tinh thần lực canh chừng. Hắn không cho phép bất kỳ tinh thần lực lạ nào dò xét tình hình phòng đấu giá địa cấp.
Nhưng cái này cũng không có gì kỳ lạ, dù sao Hạ lão tam này cũng đã là một cao thủ luân hồi. Trong phòng đấu giá địa cấp, nhất định là có người tu vi cao cường hơn.
“Không sao chứ?” Phượng Tân lo lắng hạ thấp giọng.
Hắn đỡ lấy Diệp Lăng Nguyệt, phát hiện cơ thể nàng cứng ngắc, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo nàng. Ánh mắt Phượng Tân thẫn thờ, đột nhiên nắm chặt tay Diệp Lăng Nguyệt.
Lực của tay hắn rất mạnh, xuyên thấu qua lớp mặt nạ, Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy ánh mắt Phượng Tân giống như trong nháy mắt bị đóng băng vậy, lạnh lùng nhìn Hạ lão tam.
Phượng Tân lúc đó thoáng như biến hóa cả người vậy, không còn yếu ớt như ngày thường, một vật nhọn sắc bén di chuyển trong đáy mắt hắn.
Diệp Lăng Nguyệt thậm chí ngửi được một hơi thở tàn bạo ở trên người hắn. Phượng Tân, Diệp Lăng Nguyệt trong lòng cảm giác nặng nề có một dự cảm bất thường.
Hạ lão tam cũng sững sờ. Ánh mắt Phượng Tân khiến cho Hạ lão tam có cảm giác gai gai sống lưng.Trước đó vẫn cùng hắn chuyện trò vui vẻ về Thập thiếu, bây giờ đã thay đổi hoàn toàn.
Hạ lão tam lại nhìn thái độ của Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân. Hai người dựa vào nhau, động tác rất là thân mật giống như là nam nữ đang yêu nhau, bên cạnh còn có người đang chỉ chỉ trỏ trỏ. Hạ lão tam trên khuôn mặt già nua có chút ngượng ngùng. Trong chốc lát hiểu rõ, sự thay đổi của Phượng Tân chính là bởi vì Diệp Lăng Nguyệt
“Thập tam thiếu, ngươi quá mạo muội rồi. Trấn giữ trong phòng đấu giá địa cấp là nhị ca của ta Hạ lão nhị. Huynh ấy tính khí không tốt như lão phu ta. Phía dưới thiết kế bẫy dày đặc, nếu làm không tốt sẽ khiến cho tinh thần lực trong mắt ngươi bị thương.” Hạ lão tam đối với phản ứng của Diệp Lăng Nguyệt cũng không mấy ngạc nhiên.
Không ít những phương sĩ đến phòng đấu giá huyền cấp, cũng không biết sống chết dò xét tầng dưới phòng đấu giá địa cấp.Tất cả đều bị tinh thần lực của Hạ lão nhị bắn ngược trở về. Nhưng so với những người đó Hạ lão nhị đối với vị Thập tam thiếu này đã là khách khí rồi.
Hạ lão tam nhìn rất rõ ràng, vừa rồi Diệp Lăng Nguyệt chỉ bị đẩy lùi mấy bước. Những phương sĩ trước đây thì không được may mắn như vậy.
Bọn họ nếu như bị tinh thần lực chấn giữ hoặc là sẽ không ngừng hộc máu, hoặc là trực tiếp hôn mê nhiều ngày. Còn có những người không may còn bị cắn trả, tu vi tinh thần lực trên người cũng bị phế.
“Vậy thì sao chứ? Hắn đã làm nàng bị thương”. Phượng Tân không nhượng bộ, hắn chỉ biết là Hạ lão nhị mạo phạm Diệp Lăng Nguyệt.
Ý của Phượng Tân, Diệp Lăng Nguyệt muốn xem phòng đấu giá địa cấp thì đó là vinh hạnh của Vạn Bảo quật, không cần quan tâm đến quy tắc của hắn.
Hạ lão tam nhất thời cứng họng. Tại sao Phượng Tân lại trở nên ngang ngược không biết lý lẽ như vậy.
“Thập thiếu, ta không sao, là ta đã mạo muội rồi.” Diệp Lăng Nguyệt giật nhẹ ống tay áo Phượng Tân, mắt cong cong giống như là đang an ủi thú dữ đang xù long. Tay nàng tại đặt trên mu bàn tay hắn, vỗ nhè nhẹ mấy cái.
Hành động này, Diệp Lăng Nguyệt chẳng qua là tiện tay làm. Nhưng có thể thấy trong mắt Phượng Tân, lại có loại mùi vị quyến rũ của con gái nói không nên lời. Đây là lần đầu tiên nàng làm nũng với hắn.
Chỉ là vỗ nhẹ mấy cái, Phượng Tân giống như được vuốt lông, tính khí tàn bạo trên người tan thành mây khói đáy mắt lóe lên vẻ dịu dàng.
Quá trình biến sắc mặt này chỉ trong nháy mắt, Hạ lão tam nhìn thấy thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Long Dương à Long Dương, tại sao Phượng Vương Bắc Thanh tuyệt thế nam nhân tốt như vậy lại thích một nam nhân. Hạ lão tam cũng chỉ có thể là than ngắn thở dài trong lòng.
“Ông chủ Tam, thật không giấu gì, hôm nay ta tới là muốn tìm một môn võ học lục lưu trong phòng đấu giá huyền cấp. Không biết có thể dẫn chúng ta vào phòng đấu giá địa cấp xem một chút có được hay không?” Diệp Lăng Nguyệt âm thầm vận lên đỉnh tức, tinh thần lực trong cơ thể dần dần hồi phục trở về trạng thái ban đầu.
“Chuyện này... Thập thiếu muốn vào thì có thể được, nhưng Thập tam thiếu... Hai vị chờ một lát, để ta cùng gia huynh thương lượng một chút.” Vừa nói Hạ lão tam liền đi tới một bên.
Quy tắc phòng đấu giá địa cấp là, chỉ có người nắm giữ tài sản nghìn tỷ mới có thể đi vào. Hơn nữa khi vào trong không được mang theo những người khác. Rất hiển nhiên Diệp Lăng Nguyệt không đáp ứng đủ các điều kiện này.
Nhưng Hạ lão tam kiêng nể Phượng Tân cho nên dự định phá lệ một lần, cùng nhị ca nhà mình thương lượng một phen. Chỉ thấy góc môi Hạ lão tam động dậy đầy ngờ vực, tựa hồ đang cùng người khác nói chuyện.
Diệp Lăng Nguyệt biết đó là võ giả đột phá đan cảnh. Phương sĩ sau khi đột phá lục đỉnh mới có thể sử dụng công pháp “Thiên Lý Truyền Âm”. Hạ lão tam đang hỏi Hạ lão nhị của phòng đấu giá địa cấp.