Để so sánh với Phượng Tân thì Diệp Lăng Nguyệt thân hình nhỏ bé, khí chất cũng rất bình thường, nguyên lực biến động. Cùng lắm cũng chỉ là hậu thiên cảnh, nhìn qua lại, nàng giống như một tiểu người hầu của Phượng Tân.
Điều buồn cười nhất là, ngồi trên người “Hắn” còn có một con chó tạp chủng nhếch nhác bẩn thỉu.
Trái tim của Phượng Tân khẽ rung động, âm thầm cảm thấy vui vẻ vì lời nói của Diệp Lăng Nguyệt.
“Ôi, ở đâu ra kẻ không có mắt như ngươi. Bổn cô nương đang nói chuyện cùng thiếu gia nhà ngươi, ngươi lại chen miệng vào. Có tin bổn cô nương xé rách miệng ngươi ra không.”
Nữ tử mặt đầy khinh bỉ, chẳng những không nới lỏng Phượng Tân, ngược lại còn càng sát lại gần thêm. Thậm chí không biết vô tình hay cố ý liền muốn dùng bộ ngực đầy đặn cọ vào người Phượng Tân.
Giữa chân mày Diệp Lăng Nguyệt hơi nhíu lại, không đợi nàng xuất thủ, Tiểu Chi Ước đang đậu trên người nàng liền nổi giận.
“Chi Ước” Chỉ thấy Tiểu Chi Ước liền kêu lên mấy tiếng. Lông trên người thoáng cái nổ tung, giống như một quả cầu nhung, vèo một tiếng rất nhanh liền không thấy nữa.
Lời nói của Tiểu Chi Ước, nếu dịch thẳng ra thì đại ý như sau.
“Ngươi một mụ già không biết xấu hổ, lớp phấn trát trên mặt còn dày hơn vữa chát tường, mà lại dám lợi dụng Phượng mĩ nhân!”
Tính ra Phượng Tân chính là mối tình đầu của Tiểu Chi Ước. Tuy nhiên là bởi vì giới tính nên đóa hoa mối tình đầu còn chưa nở rộ đã chết yểu từ lâu.
Nhưng trong suy nghĩ của Tiểu Chi Ước, một người nam nhân vừa có tiền, vừa rộng lượng lại yêu chiều vợ như Phượng mỹ nhân, trên trời dưới đất đã tuyệt chủng hết rồi. Theo nguyên tắc phí thủy bất lưu ngoại nhân điền, Tiểu Chi Ước đã ghép lão đại nhà mình cùng Phượng mỹ nhân thành một cặp rồi.
Người nam nhân của lão đại, ai dám động đến!
Nữ nhân áo đỏ kia đang dương dương tự đắc chợt thấy trên đầu nóng lên, thì ra Tiểu Chi Ước rất nhanh nhảy bổ về phía nữ nhân kia.
Tiểu Chi Ước ỷ vào thân hình nhỏ bé tốc độ nhanh của mình thoáng cái đã nhảy cưỡi lên đỉnh đầu của nữ nhân. May mắn thay, nàng ta chưa chết liền giơ chân ngắn lên phóng ra một bãi phân ở trên đỉnh đầu nữ nhân áo đỏ.
Nước bẩn chảy xuống, mọi người xung quanh đều ngây ra.
“A! Đồ tiểu tạp chủng nhà ngươi.” Nữ nhân kêu lên một tiếng thảm thiết, giơ tay lên định bắt lấy Tiểu Chi Ước.
Trong lúc nàng đưa tay lên thì một cổ nguyên lực lạnh lẽo cuốn tới.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn đến cả kinh. Nữ nhân này cũng phải là một cao thủ luân hồi cảnh, nhìn bộ dáng của nàng ta hình như có thể thao túng linh hồn của gió, ít nhất cũng đã trải qua một lần luân hồi phong kiếp.
“Tiểu Chi Ước, mau quay trở lại.” Trái tim Diệp Lăng Nguyệt hơi động một chút, chớp mắt thì lá chắn đã được tạo thành, muốn mạnh mẽ đột phá để cứu Tiểu Chi Ước.
Tiểu Chi Ước nào có thể để cho người con gái kia được như ý. Con ngươi của nó di chuyển liên tục, vèo một tiếng bóng người tựa như tia chớp nhanh đến kinh người.
Thấy chiêu này của Tiểu Chi Ước khiến cho Phượng Tân cũng ngơ ngẩn. Hắn vẫn luôn cho rằng Tiểu Chi Ước là vật nuôi nhỏ bé được Diệp Lăng Nguyệt cưng chiều. Không nhìn ra, thân thủ của nó thực cũng không tồi.
Tốc độ vừa rồi kia, e là ngay cả luân hồi cảnh Đao Nô cũng chưa chắc đã đuổi kịp, càng không cần phải nói, chính là một võ giả tiên thiên cảnh.
“Dừng tay.” Ngay tại lúc hai phe chỉ cần chạm một cái liền bùng nổ, chợt nghe thấy một tiếng quát đầy nghiêm nghị. Một lão trượng cầm gậy ba tong nhanh chóng đi ra từ trong đám người, ngăn cản người đàn bà kia cùng với Diệp Lăng Nguyệt lại.
Lão giả kia tuổi tác cũng rất lớn, tóc bạc trắng, da thịt cũng đã nhão, lưng rất gù, giống như cõng lấy thứ gì sau lưng vậy.
Trong đôi mắt già nua của lão chợt lóe lên một tia sáng. Lão chính là chưởng sự của Vạn Bảo quật ở Hạ Đô, Hạ lão tam. Đồng thời cũng là một cao thủ luân hồi tam đạo, trải qua kim mộc thủy tam đạo luân hồi kiếp luân hồi cảnh.
Lão giả kia nhìn Phượng Tân một chút. Lão đương nhiên là nhận ra Phượng Tân, nhưng không nhận ra “Thiếu niên” đi cùng hắn và tiểu thú trên vai.
Phượng Tân là khách quen của Vạn Bảo quật. Hạ lão tam đương nhiên rất rõ lai lịch của hắn. Nhưng vị khách quý này của Bắc Thanh, mỗi lần tới đi theo đều là lão quản gia của Phượng phủ Mục lão tiên sinh.
Những lần tới trước, Phượng Tân chưa bao giờ mở miệng. Hạ lão tam nhìn một chút Diệp Lăng Nguyệt ở bên cạnh, trong mắt mang theo mấy phần dò xét.
“Hạ lão tam, đây chính là cách mà Vạn Bảo quật các ngươi đãi khách?” Phượng Tân trách móc mặt lộ vẻ không vui.
Trong lúc nói chuyện lúc, Phượng Tân liền nghiêng người sang một chút, đem Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Chi Ước che lại ở sau lưng.
Dù biết rằng Hạ lão tam cũng không có ác ý gì, nhưng hắn cũng không thích Hạ lão tam nhìn chằm chằm người của hắn như vậy.
Sắc mặt Phượng Tân lúc này liền thay đổi, quanh thân có một cổ khí thế khó có thể dùng lời diễn tả được. Thân thể những người xung quanh liền rung lên một cái, vô không nhượng bộ lui binh.
Nữ nhân trước đó còn kiêu căng phách lối bị dọa sợ đến nỗi mặt trắng bệch.
Chuyện gì xảy ra vậy, không bao lâu quý công tử này làm sao lại giống như biến thành một người khác vậy.
Phượng Tân tức giận làm cho cả phòng đấu giá huyền cấp đều câm như hến. Hạ lão tam trong lòng thất kinh. Người người đều biết, Bắc Thanh đế chính là cao thủ võ cảnh, có tin đồn rằng hắn đã đột phá luân hồi cảnh để đạt tới thần thông cảnh.
Tình yêu thương của Bắc Thanh đế đối với người cháu ruột Phương Tân này thì cả nhân loại đều biết. Phượng Tân không thể học võ. Bắc Thanh đế liền hao phí mười năm sáng tạo một môn tuyệt thế Tâm Pháp độc đáo được đặt tên là hơi thở của đế vương.
Người học loại công pháp này, trời sinh có uy thế đế vương. Cho dù là võ giả luân hồi cảnh, cũng phải nhìn mà sợ.
“Thập thiếu, là hiểu lầm, hiểu lầm. Là lão Tam trông coi không chu đáo mới để cho Thủy Yêu Nhiêu mạo phạm thập thiếu.” Hạ lão tam cười cười.
Khách đến Vạn Bảo quật phải được bảo mật thân phận, nhưng nếu là khách quen thì đều sẽ có một biệt hiệu.
Bên trong chữ Phượng Tân có một chữ thập, nên Hạ lão tam liền gọi hắn là Thập thiếu.
Vẫn sợ Phượng Tân không vui, Hạ lão tam trùng mặt xuống nghiêm nghị quát lên.
“Thủy Yêu Nhiêu, ngay đến cả Thập thiếu ngươi cũng dám mạo phạm, thật là chán sống rồi. Người đâu, phế bỏ đi võ công của ả, đưa đến Trầm chưởng môn phủ.” Hạ lão tam vừa dứt lời, hồng y nữ tử Thủy Yêu Nhiêu kia liền kêu lên một tiếng thê lương, tê liệt ngã xuống đất.
Xong, tất cả đều đã xong rồi. Nàng tự xưng là dung mạo xuất chúng, lại là cao thủ tiên thiên, mất năm sáu năm mới lăn lộn đến phòng đấu giá huyền cấp để làm một thị nữ dẫn đường.
Vốn tưởng rằng muốn bám víu vào những người khách trẻ nhiều tiền có thể là chính thất của họ. Nào biết được rằng, đã đắc tội với người không nên đắc tội.
Trầm chưởng môn kia là một lão già hơn bảy mươi tuổi. Hắn đã có hai mươi di nương, võ công bị phế sẽ bị lão đầu làm nhục. Thủy Yêu Nhiêu cảm thấy trời như sắp sụp xuống. Không để ý đến tiếng kêu cầu xin tha thứ của Thủy Yêu Nhiêu, nàng rất nhanh liền bị lôi ra ngoài.
Bên trong phòng đấu giá, sau khi trải qua một trận náo nhiệt như vậy liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Hạ lão tam không hổ là người làm ăn. Khuôn mặt hắn như không hề có chuyện gì xảy ra.
“Thập thiếu, vị tiểu hữu này là?”
Người có thể được Phượng Tân nhìn trúng, nhất định cũng phải là một người không bình thường. Hạ lão tam cố gắng nhớ lại, trong Hạ Đô còn có người em trẻ tuổi nào.
Phượng Tân trầm ngâm, đang định đặt cho Diệp Lăng Nguyệt một biệt danh. Diệp Lăng Nguyệt nháy nháy mắt mấy cái, liền bật ra một cái tên.
“Người bên ngoài cũng vẫn gọi ta là Hồng thập tam, vậy thì cứ gọi ta là Thập tam đi.”
Diệp Lăng Nguyệt cũng không muốn bại lộ thân phận của mình. Hồng thập tam là nàng nhanh chí dùng hai chữ của Hồng Mông phương tiên và Quỷ Môn thập tam châm để đặt tước hiệu.
Sau này Diệp Lăng Nguyệt dự tính sẽ dùng tên họ này để che giấu thân phận.