Vậy mà Dương Thanh này lại lòng lang dạ thú, hắn đem nữ tử kia ra làm bia đỡ đạn, thoát được chiêu đánh lén chí mạng, ngay sau đó liền phóng ra tiêu độc.
Người của Quỷ Môn không có đề phòng, bị Dương Thanh ép đến đường cùng.
Nếu không phải là Yến Triệt đang lúc nguy nan ngăn trở Dương Thanh, đả thương cánh tay phải của Dương Thanh để thoát thân thì Quỷ Môn lần này nhất định đã tổn thất nặng nề.
“Yến Triệt, lần này ngươi đã quá lỗ mãng rồi. Tên Dương Thanh này, ta từng nghe nghĩa phụ nhắc đến. Thực lực của hắn ở mức Đại Nguyên Đan Cảnh, bằng với thực lực của nghĩa phụ khi còn ở Ly thành. Nhưng đây không phải là vấn đề trọng yếu, ngươi lần này hành động thất bại là vì ngươi đã đánh giá thấp Dương Thanh.”
Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe xong thì lắc đầu một cái.
Thế lực của Quỷ Môn trong vòng một thời gian ngắn đã mở rộng hơn rất nhiều. Điều này khiến cho Yến Triệt và một đám môn đồ của hắn trở nên kiêu ngạo.
Lần này thất bại, bất luận là đối với Yến Triệt hay đối với với Diệp Lăng Nguyệt đều là lần đầu tiên, khiến cho nàng ý thức được Hạ Đô cũng không phải là nơi có thể dễ dàng đặt chân như vậy.
“Hạ Đô là nơi dưới chân thiên tử, trừ Sát Sinh Đường, loại tổ chức đã vượt qua các tổ chức siêu cấp lớn ở khu vực ra, thì những thế lực có thể đặt chân ở Hạ Đô, đặc biệt là các thế lực đen tối, họ phần lớn đều cấu kết với quan phủ. Còn về Sa Môn này, ngay cả quan phủ cũng không dám tùy ý điều tra. Trước lúc chúng ta muốn đấu với hắn, nhất định phải tra rõ rốt cuộc là người nào đang ủng hộ sau lưng hắn.”
Cho dù là người có bối cảnh lớn đi chăng nữa, nhưng dám đả thương người của nàng thì từ nay về sau, Dương Thanh này chính là cái đinh trong mắt nàng, sớm muộn nàng cũng muốn diệt trừ hắn.
“Mấy ngày này, ngươi hãy quay về dưỡng thương trước, chờ ta sau khi có được tin tức về Sa Môn nhất định sẽ rửa nhục cho ngươi.”
Xem ra lần này, phải nghĩ vài biện pháp khác để dò hỏi bối cảnh của Sa Môn.
Sau khi Yến Triệt rời đi, Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy có chút phiền não. Chuyện Tương Tư Thảo xen lẫn với chuyện của Sa Môn, nàng lại không có bất kỳ đầu mối nào. Đây là lần đầu tiên Diệp Lăng Nguyệt gặp phải tình huống như vậy.
Vì để đầu óc tỉnh táo lại, Diệp Lăng Nguyệt ra khỏi cửa phòng, chuẩn bị đi tìm Lam Thải Nhi để so mấy chiêu. Đúng lúc, nàng gặp được Lam Thải Nhi đang tập thể dục buổi sáng.
Lúc này Lam Thải Nhi đã đánh xong một bộ quyền pháp, mồ hôi nhỏ giọt. Lúc thấy Diệp Lăng Nguyệt, nàng liền ngưng lại rồi đi tới.
“Muội hoài nghi Yểu tần câu kết với Bắc Thanh, đây thật sự là chuyện lớn.” Lam Thải Nhi nghe xong không khỏi chặc lưỡi.
Một người là sủng phi của Hạ Đế, một người là Thái Bảo của Đại Hạ, hai người này thực sự là...
“Chuyện này chỉ là nghi ngờ của muội mà thôi, chưa có chứng cứ xác thực. Muội không muốn để nhiều người biết, bao gồm cả nghĩa phụ và nghĩa mẫu. Tỷ tạm thời cũng đừng nhắc đến.” Diệp Lăng Nguyệt thận trọng nói.
“Muội có thể đến hỏi Phượng Vương? Hắn là nhân sĩ của Bắc Thanh, lại là một lọ thuốc, phương sĩ nổi danh ở Bắc Thanh. Hắn tám chín phần là có thể nhận ra. Yểu tần biết luyện đan, nhất định có cấu kết với phương sĩ Bắc Thanh.” Lam Thải Nhi nhắc nhở Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt cũng nghĩ tới việc đi hỏi Phượng Tân. Chẳng qua là từ lần trước, sau khi Phượng Tân biểu lộ tâm ý với nàng thì nàng liền cảm thấy mối quan hệ giữa hai người có chút biến hóa vi diệu.
Nếu có người ngoài ở cùng thì còn được nhưng nếu chỉ có hai người ở chung một chỗ, mỗi lần nàng nhìn vào đôi mắt của Phượng Tân, nàng lại cảm thấy hô hấp có chút không thoải mái.
Nàng rốt cuốc nên đặt Phượng Tân ở một vị trí như thế nào.
Lắc lắc đầu, Diệp Lăng Nguyệt quyết định tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Trước mắt, nàng làm gì có tâm tư nghĩ đến những chuyện nhi nữ tình trường này. Thay mẫu thân báo thù, khiến cho thực lực của Quỷ Môn lớn mạnh, đây là mới là chuyện cần thiết phải làm bây giờ.
Diệp Lăng Nguyệt quyết định đi tìm Phượng Tân một chuyến. Đến Phượng phủ, Mục lão tiên sinh mặt mày hớn hở ra tiếp nàng.
Từ lúc có rau quả mà Diệp cô nương mỗi ngày đưa đến Phượng phủ, tính kén ăn của thiếu gia liền thay đổi rất nhiều. Số lần hàn chứng phát tác cũng ngày càng ít hơn. Vốn là thân thể gầy gò, bây giờ nhìn qua cũng khỏe mạnh rất nhiều.
Dưới tình huống như vậy, Mục lão tiên sinh thiếu nước chỉ muốn đem Diệp Lăng Nguyệt trở thành bồ tát mà cung phụng.
Những người khác ở Hạ Đô nếu muốn vào Phượng phủ thì đều phải thông báo. Nhưng Diệp Lăng Nguyệt thì khác, nàng không cần phải thông báo cũng có thể trực tiếp bước vào.
Mục lão tiên sinh nghĩ đến việc chỉ cần ở Đại Hạ thì thiếu gia sẽ có thể sống lâu trăm tuổi. Cái mệnh số mà Phương Tôn đại nhân từng nói, thiếu gia không thể sống qua hai mươi tuổi có lẽ sẽ có thể phá vỡ.
“Đao Nô, theo lão phu đi pha trà, để cho thiếu gia cùng Lăng Nguyệt cô nương trò chuyện.” Mục lão tiên sinh nháy nháy mắt với Đao Nô, lôi kéo Đao Nô rời đi, lưu lại Phượng Tân và Diệp Lăng Nguyệt đang có chút lúng túng.
Diệp Lăng Nguyệt tránh nặng tìm nhẹ, đầu tiên là kiểm tra thân thể của Phượng Tân theo thông lệ.
Hàn chứng của Phượng Tân đã một thời gian không có phát tác. Đó là nhờ Diệp Lăng Nguyệt mỗi lần kiểm tra đều rót một ít Đỉnh Tức vào trong cơ thể của Phượng Tân, hút khí lạnh trong cơ thể của Phượng Tân ra.
Nhưng việc hấp thu này cũng có giới hạn, mỗi lần mà Diệp Lăng Nguyệt muốn khống chế Đỉnh Tức để tiến vào trong cơ thể của Phượng Tân, tìm đến nơi xuất phát của khí lạnh thì Đỉnh Tức đều sẽ bị một luồng sức lực cưỡng ép đuổi ra.
Lần này cũng không ngoại lệ. Xem ra Đỉnh Tức cần phải lớn mạnh hơn nữa thì mới có thể tra rõ trong cơ thể của Phương Tân rốt cuộc là vấn đề gì.
Sau khi kiểm tra xong, Mục lão tiên sinh cũng đưa trà đến. Diệp Lăng Nguyệt không lập tức hỏi chuyện của Yểu tần mà lại giống như đang nói chuyện phiếm vậy, hỏi thăm Phượng Tân về các phương sĩ nổi danh ở Bắc Thanh.
“Phương sĩ nổi danh ở Bắc Thanh? Người thật đúng là biết tìm người để hỏi, vấn đề này Long Ngữ đại sư chắc cũng không biết nhiều bằng thiếu gia nhà ta. Lăng Nguyệt cô nương, không phải là lão phu chê bai tài nghệ của phương sĩ ở Đại Hạ. Tương lai nếu như có cơ hội, người nên theo thiếu gia nhà ta cùng trở lại Bắc Thanh. Tinh Tế tháp ở đó khí thế hơn Phương Sĩ tháp ở Đại Hạ rất nhiều.” Mục lão tiên sinh giảo hoạt nói.
Lão nhìn thì giống như đang trả lời Diệp Lăng Nguyệt nhưng kì thực là đang dụ dỗ Diệp Lăng Nguyệt.
Cùng Phượng Tân trở về Bắc Thanh, Diệp Lăng Nguyệt có chút ngẩn người.
Phượng Tân ho khan vài tiếng, cắt đứt lời mà Mục lão tiên sinh đang hăng say nói.
“Lão sư, lời này của lão đại bất kính đối với Long Ngữ đại sư. Hướng nghiên cứu của phương sĩ Bắc Thanh và phương sĩ Đại Hạ không giống nhau. Đại Hạ coi trong luyện đan, Bắc Thanh coi trọng chiêm tinh. Hạ Hầu phương tôn trong Phương Sĩ tháp ở Đại Hạ và Trần Hồng Nho phương tôn của Bắc Thanh đều là những nhân vật đứng đầu trong giới phương sĩ.”
Trần Hồng Nho?
Diệp Lăng Nguyệt suy nghĩ. Tên Trần Hồng Nho này chẳng lẽ chính là tên Trần Hồng Nho mà Diệp gia Thái Tổ Diệp Vô Danh đã nhắc tới.
Diệp Lăng Nguyệt trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, có vô số nghi vấn, nhưng nghe giọng của Phượng Tân và Mục lão tiên sinh thì nàng cũng biết Trần Hồng Nho này nhất định có thân phận cực kỳ hiển hách ở trong quốc nội Bắc Thanh.
Đã nhiều năm như vậy, Diệp Thái Tổ cũng đã tan tành mây khói, vậy mà tên Trần Hồng Nho kia lại còn chưa chết?
Hôm nay, nàng tạm thời vẫn chưa có năng lực thay Vô Danh Thái Tổ báo thù, nhưng lúc nãy nghe Mục lão tiên sinh nhắc đến Tinh Tế tháp thì Diệp Lăng Nguyệt có chút hứng thú.
Diệp Lăng Nguyệt đang muốn truy hỏi thì Đao Nô đi tới. Trên tay hắn còn cầm một tấm bái thiếp màu đen.
Diệp Lăng Nguyệt liếc mắt nhìn. Thiệp mời thông thường đều là màu đỏ thẫm. Tấm thiệp mời này lại là màu đen.
Đao Nô từ trong tiềm thức đã chấp nhận Diệp Lăng Nguyệt là nữ chủ nhân của Phượng phủ nên hắn không hề dị nghị, trực tiếp bẩm báo.
“Vương gia, Vạn Bảo Quật đưa tới một tấm thiệp mời, nói là hôm nay có một buổi đấu giá, mời ngài đến tham gia.”