Sau khi trải qua một hồi thương lượng, thái hậu, Hạ Đế quyết định cuộc tỷ thí cung đình phương sĩ lần này là áp dụng thể chế chơi ba ván mà thắng hai thì sẽ giành chiến thắng, do thái hậu và Hạ Đế lần lượt chủ trì. Diệp Lăng Nguyệt và Yểu tần sẽ tiến hành ba lần tỷ thí, ba vòng lần lượt chiếm một điểm. Người cuối cùng giành chiến thắng, mới có thể trở thành cung đình phương sĩ.
“Vòng tỷ thí thứ nhất, do ai gia chủ trì. Yểu tần, Diệp quận chúa, các ngươi theo ai gia.” Thái hậu đưa hai nàng tới bên trong kho thuốc Hạ cung.
Kho thuốc chia làm hai bộ phận dược phòng và đan phòng. Thái hậu đưa Diệp Lăng Nguyệt và Yểu tần tiến vào đan phòng.
Trong đan phòng chứa rất nhiều những chai thuốc lớn nhỏ không giống nhau. Bên trong trưng bày một ít tam, tứ phẩm đan dược thường dùng.
Phi tần và hoàng tử, hoàng nữ của cung Nội, mỗi tháng dựa theo phẩm cấp lớn nhỏ để nhận số lượng đan dược nhất định.
Ngũ phẩm đan dược trở lên, phải có sự đồng ý của thái hậu mới có thể nhận được. Còn về phần lục phẩm đan dược trở lên là cực kỳ hiếm, chỉ có lập được đại công hoặc là hoàng tử, hoàng nữ đặc biệt được cưng chiều đang ở bên bờ vực đột phá. Hạ Đế mới sẽ đích thân hạ chỉ ban thưởng.
Nhìn những bình đan dược bày la liệt, vẻ mặt của Diệp Lăng Nguyệt và Yểu tần đều ngưng trọng. Không biết thái hậu muốn khảo nghiệm các nàng như thế nào.
Thái hậu khoát tay, liền có hai gã thái giám đi tới trước, dùng hai chiếc khăn đen che lại mắt hai người lại.
“Thân là cung đình phương sĩ, yêu cầu đầu tiên đó là có thể nhận ra được đủ loại đan dược, phòng ngừa một số đan dược phẩm chất không tốt, thậm chí là độc dược du nhập vào cung đình. Trước mắt các ngươi, tổng cộng có mười loại đan dược. Tất cả những đan dược ấy đều không có đánh dấu danh xưng. Ai gia yêu cầu các ngươi trong thời gian một nén nhang, chỉ dựa vào cảm nhận cùng khứu giác, nhận ra được phẩm cấp và danh xưng của những đan dược này.” Thái hậu vừa dứt lời, liền ra lệnh người đưa mười bình đan dược lên, lần lượt đặt ở trước mặt Diệp Lăng Nguyệt và Yểu tần.
Cần phải biết, Phương Sĩ nhận diện đan dược là dựa vào sắc, hương, vị. Che mắt lại, thật sự hạn chế chế rất lớn độ chuẩn xác nhận biết đan dược. Độ khó không thể nghi ngờ gì nữa mà đã tăng lên rất nhiều.
Hạ Đế và Long Ngữ đại sư, cũng ở một bên lo lắng chờ đợi.
Cũng may Diệp Lăng Nguyệt và Yểu tần đều là người tâm tư tỉnh táo. Sau một hồi bỡ ngỡ, liền rất nhanh phục hồi lại tinh thần.
Sau nửa nén hương, hai người cơ hồ đồng thời đã viết ra tên của mười loại đan dược.
Thái hậu sai người thu lại tờ giấy có viết tên các loại đan dược, liếc mắt nhìn.
“Đã có kết quả, trong vòng tỷ thí thứ nhất nhận biết đan dược, chiến thắng thuộc về Diệp quận chúa.” Khi thái hậu vừa mở lời. Sắc mặt Yểu tần liền thay đổi, hàm răng cắn chặt lấy môi.
Yểu tần sư từ danh môn, chỉ là che lại con mắt để nhận đan dược, căn bản không làm khó được nàng.
Nàng có lòng tin tuyệt đối. Những đan dược mà nàng viết ra đều chính xác.
Coi như là Diệp quận chúa một tứ đỉnh phương sĩ nhỏ bé, cũng đoán trúng toàn bộ đan dược. Hai người cùng lắm cũng chỉ có thể là ngang tay, tuyệt đối đối phương không thể chiến thắng.
Thái hậu rõ ràng là thiên vị đối phương.
Nhưng Yểu tần chẳng qua chỉ là một phi tần, đương nhiên không thể nghi ngờ quyết định của thái hậu nương nương. Nàng không thể nhưng Hạ Đế thì có thể. Yểu tần dùng ánh mắt rất ủy khuất nhìn Hạ Đế.
Ánh mắt ấy, nếu là một người con trai cứng rắn, cũng có thể trong nháy mắt mà trở nên mềm yếu.
Hạ Đế sao có thể để cho Yểu tần chịu ủy khuất.
“Mẫu hậu, người rõ ràng là không công bằng. Yểu tần và Diệp quận chúa đều viết ra được tên đan dược, rõ ràng là giống nhau. Cứ coi như cần phải thật sự phân cao thấp, cũng nên là ngang tay mới đúng.” Vừa rồi Hạ Đế cũng nhìn trộm tờ giấy của hai nàng một chút. Nếu không nhìn lầm thì đan dược danh xưng mà hai người đoán được hẳn chênh lệch không bao nhiêu.
“Ồ? Thánh thượng là đang chất vấn quyết định của ai gia. Yểu tần, Diệp quận chúa, các ngươi cũng tiến lại đây đi và hãy nhìn câu trả lời của đối phương.” Thái hậu tức giận trợn mắt với Hạ Đế.
Ở bên này, Long Ngữ đại sư cũng âm thầm lắc đầu. Hạ Đế thật là đã bị Yểu tần đầu độc. Hắn thân là ruột thịt với Thái hậu nhưng lại không hiểu chút nào về thái hậu.
Thái hậu mặc dù không thích Yểu tần, nhưng tuyệt đối không phải là người mù quáng đến mức không phân biệt nổi trắng đen. Hạ Đế càng bênh vực Yểu tần, chỉ khiến cho thái hậu càng thêm chán ghét Yểu tần.
Diệp Lăng Nguyệt và Yểu tần cùng đi lên phía trước. Giấy trắng mực đen, câu trả lời của hai người thể hiện trên giấy. Liếc mắt nhìn qua câu trả lời của hai người, quả thật là giống nhau như đúc.
Đan dược thứ nhất, ngưng thần đan, loại đan dược thứ hai... nhưng mãi cho tới khi nhìn đến loại đan dược cuối cùng thì ánh mắt Yểu tần liền mở to.
“Yểu Tần, ngươi vẫn còn có lời muốn nói.”
Loại đan dược cuối cùng, Yểu tần viết là hóa huyết hoạt ứ đan, mà Diệp Lăng Nguyệt lại viết là lam văn hóa huyết hoạt ứ đan.
Tu vi phương sĩ của Yểu tần, đúng là không thể nghi ngờ. Nàng cũng chuẩn xác nhận ra đan dược tứ phẩm hóa huyết hoạt ứ đan. Nhưng nàng lại không nghĩ rằng đan dược mà thái hậu đưa ra là lam văn đan dược.
Dù sao chỉ là từ khứu giác và cảm giác. Đan dược thông thường so với lam văn đan dược cũng không có gì khác nhau.
Diệp Lăng Nguyệt thắng thì thắng vậy. Đan dược chỉ cần rơi trên tay nàng thì nàng đều có thể sử dụng đỉnh tức, đem thành phần cùng phẩm giai của đan dược phân loại ra được.
Mặc dù chỉ đúng kém hai chữ, nhưng Yểu tần vẫn thua.
“Cho nên phần tỷ thí này, ai gia phán Diệp quận chúa thắng, còn có người nào dị nghị nữa không?” Thái hậu tức giận.
Hạ Đế ngượng ngùng, không dám lên tiếng. Long Ngữ đại sư vui vẻ yên tâm gật đầu.
Yểu tần liếc mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt, đáy mắt lóe lên một tia sắc nhọn.
Nếu lúc trước Yểu tần còn không hề them để ý tới Diệp Lăng Nguyệt. Nhưng từ sau lần tỷ thí này, Yểu tần đã sinh ra một lòng cảnh giác với Diệp Lăng Nguyệt.
Vòng tỷ thí thứ hai là Hạ Đế chủ trì. Lần này, vô luận như thế nào thì cũng không thể khiến tiểu phương sĩ kia chiến thắng.
“Nếu ái phi và Diệp quận chúa đã tỷ thí qua nhận biết đan dược. Thì vòng thi thứ hai này, liền tỷ thí luyện đan được. Dù sao cung đình phương sĩ, điều quan trọng nhất chính là luyện đan.” Thấy Yểu tần đã thua một vòng, trong lòng Hạ Đế cũng âm thầm lo lắng.
Hắn suy nghĩ một chút và trong lòng đã có chủ ý.
“Trẫm cũng chuẩn bị mười mấy loại đan dược. Ái phi và Diệp quận chúa tiến lên mỗi người rút lấy một loại đan dược, hạn định là một giờ, ai có thể luyện chế ra càng nhiều đan dược và chất lượng tốt hơn, coi như là chiến thắng.” Hạ Đế vừa nói, liền ra lệnh thái giám chuẩn bị giấy mực. Hắn vung bút viết xuống mười mấy loại đan phương, rồi đem giấy lật lại, để cho Diệp Lăng Nguyệt và Yểu tần tiến lên lựa chọn.
Từng loạt động tác này của Hạ Đế, nhìn thì rất công bình, nhưng thực tế thì lại không công bình.
Yểu tần vô cùng được sủng ái, ngày thường ở trong cung, Yểu tần thường xuyên giúp Hạ Đế mài mực bày giấy để Hạ Đế vận bút. Yểu tần đã biết rất rõ ràng Hạ Đế đang viết chữ gì. Nàng liếc mắt cũng có thể nhìn thấu.
Yểu tần không nhanh cũng không chậm chọn lấy một trang giấy, mở ra nhìn một chút, trên đó viết một loại đan dược tứ phẩm.
Đến lượt Diệp Lăng Nguyệt nàng cũng đi lên phía trước. Dưới sự chú ý của Yểu tần, nàng mở tờ đan phương ra.
Trên tờ giấy kia thật bất ngờ viết thất tâm đan.
Lúc thấy thất tâm đan, ánh mắt của thái hậu hơi trầm xuống một chút.
Loại thất tâm đan này, không những là một loại đan dược ngũ phẩm, hơn nữa trong tất cả các loại đan dược ngũ phẩm nó còn tương đối khó luyện chế.
Trong hoàng cung, đan dược ngũ phẩm chỉ có lục đỉnh phương sĩ trở lên mới có thể luyện chế.
Độ khó luyện chế của nó, nếu so với đan dược tứ phẩm của Yểu phi thì còn khó khăn hơn rất nhiều nhiều.