“Tiện thiếp Yểu Yểu, bái kiến Lạc quý phi, Thái Bảo đại nhân.”
Nữ tử yểu điệu một bái, ánh mắt quyến rũ như tơ, lẳng lơ từ dáng đi. Giọng nói ấy nếu mà nam nhân nghe thấy chỉ sợ xương cũng phải mềm nhũn ra.
Lạc quý phi thân cũng là nữ tử mà khi thấy người đàn bà ấy, cũng cảm thấy một trận đỏ mặt tía tai. Có thể tưởng tượng, Hạ đế lúc thấy nàng ta nhất định sẽ bị mê hoặc đến hồn siêu phách lạc.
“Đưa nàng tới chỗ hoàng thượng. Liễu hoàng hậu khó mà mê muội hoàng thượng. Người đàn bà này, dung mạo không chỉ trác tuyệt mà còn biết mị hoặc nhân tâm. Quan trọng nhất nàng cũng là một nữ phương sĩ, giỏi luyện đan và xem bói.” Lạc quý phi cố nén sự căm ghét này trong lòng, không để ý tới nữ tử.
Hồng Phóng lúc này hiểu ý. Xem ra, Lạc quý phi vì có thể để cho yhái tử Hồng leo lên đế vị, thật đúng là không từ thủ đoạn nào, ngay đến cả người nam nhân của mình cũng có thể không cần.
Nữ nhân này nếu thực sự độc ác thì còn quyết tuyệt hơn cả nam nhân.
Lúc này Hồng Phóng mang theo Yểu Yểu lui xuống.
Trong mật thất, Lạc quý phi đi tới trước một chiếc gương ở góc tường.
Nàng nhẹ nhàng gõ gõ vào chiếc gương kia, chỉ thấy trên gương bóng Lạc quý phi dần mơ hồ. Bóng người trong gương, nhộn nhạo lên từng tầng giống như mặt nước đang rung động.
Trong gương, mơ hồ có thể thấy bóng dáng là của một người nam nhân. Chỉ tiếc là gương rung động đung đưa tới lui, rất khó để nhìn ra dung mạo của nam nhân ấy.
Lúc thấy người nam nhân, khuôn mặt của Lạc quý phi mừng rỡ liền quỳ sụp xuống đất.
“Lạc Uyển, ngươi có dựa theo sự phân phó của bổn tọa, đem luân hồi đan ban cho Hồng Phóng?”
“Chủ tử, tất cả đều đã làm theo ngài phân phó. Hồng Phóng quả nhiên không chịu nổi cám dỗ mà trở thành tay sai của ta.” Lạc quý phi rất là kính sợ người nam tử này. Nhưng cùng lúc, trong ánh mắt lại có ý không muốn rời đi. “Chỉ là Uyển nhi không hiểu, chủ tử tại sao phải giới thiệu một hồ mị tử như vậy cho Hạ Đế.”
Lúc nhìn thấy Yểu Yểu, Lạc quý phi liền một bụng ghen ghét.
Nhất là lúc nghĩ đến dáng vẻ quyến rũ lẳng lơ của nàng ta. Những năm tiếp theo, vẫn luôn ở bên cạnh chủ tử, những thứ này Lạc quý phi đều là cầu không được.
Nghe ra trong giọng nói của Lạc quý phi có chút ghen tức. Người nam nhân cười vang nói. Nghe giọng nói, chắc phải là một người đàn ông trung niên phong độ nhẹ nhàng, rất được nữ nhân yêu thích.
“Lạc Uyển, thu hồi ngại lại tính khí bụng dạ hẹp hòi của ngươi lại. Yểu Yểu là học trò của Bổn Tọa. Có nàng trợ giúp, con trai chúng ta mới có thể trở thành Hoàng Đế Đại Hạ.”
Thái tử Hồng, lại không phải là con trai ruột của Hạ Đế?
Nhắc tới người con trai chung của hai người. Lạc Quý Phi nhất thời từ buồn chuyển vui.
Không tồi. Chủ tử là nhân vật cao cao tại thượng như vậy. Những nữ đệ tử xinh đẹp đi theo hắn có vô vàn. Nhưng có thể được chủ tử lựa chọn, mang bầu cố nhục của hắn thì chỉ có một mình nàng mà thôi.
Lạc Quý Phi suy nghĩ, mình ẩn nhẫn nhiều năm ở Hoàng Cung trong Đại Hạ. Chỉ cần Hạ Đế chết, con trai Thái tử Hồng lên ngôi. Kế hoặc thực hiện nhiều năm của chủ tử đã thành hiện thực. Đến lúc đó, nàng chính là thái hậu Đại Hạ. Chủ tử chính là Thái Thượng Hoàng Đại Hạ.
“Uyển nhi biết sai rồi.” Lạc Quý Phi vội vàng đổi lại giọng nói.
“Còn có một chuyện. Ngươi chắc chắn, Lục Hoàng Tử đã bình phục? Hơn nữa còn trở thành một Ngũ Đỉnh Phương Sĩ?” Người trong gương hỏi.
Năm đó Lục Hoàng Tử tẩu hỏa nhập ma rồi điên dại nhiều năm. Chính là thủ đoạn của người trong gương này. Nếu không thân chỉ là một Lạc Quý Phi làm sao lại biết thủ pháp hại người mà chỉ có Phương Sĩ mới hiểu.
“Long Ngữ lão nhân kia tới thăm khám, chắc chắn không có sai. Nhắc tới cũng thật kỳ lạ chủ tử không phải ngài đã nói, Hạ Hầu Kỳ tẩu hỏa nhập ma, ngay cả chủ tử cũng không cách nào điều trị sao? Thật chẳng lẽ đúng như Thái hậu đáng chết kia nói thiên giáng phúc trạch?” Lạc Quý Phi vì thế mã vẫn còn nghi thần nghi quỷ.
Dù sao mẫu đơn ngũ sắc nở rộ, Lục Hoàng Tử tẩu hỏa nhập ma được hồi phục. Những sự việc này đụng vào nhau, thật không khỏi quá ly kỳ.
“Hừ, Đại Hạ chẳng qua chỉ là một nước nhỏ. Phúc trạch ở đâu mà lớn đến thế. Điều này nhất định là do người làm ra. Chuyện này, ta sẽ âm thầm sai người điều tra. Ngươi không cần phải để tâm đến, chỉ cần đợi tin tức của Yểu Yểu là được rồi.” Bóng người trong gương biến mất, mật thất khôi phục sự tĩnh lặng như ban đầu.
Mấy ngày sau, Hồng Phóng và Hạ đế đi ra vùng ngoại ô phía đông săn thú. Trên đường đi săn cung tên của Hạ đế làm ngộ thương một nữ tử đi qua đường. Nữ tử bị thương được Hạ đế mang về trong cung.
Ngày thứ hai, Hạ đế liền tuyên bố sắc lập người đàn bà này là Yểu tần.
Chuyện này vốn chỉ là một chuyện rất ngẫu nhiên. Liễu hoàng hậu và thái hậu cũng không có quá để ý tới. Dù sao bên trong Hạ cung, phi tần rất nhiều. Hạ đế sắc phong tân phi tần cũng là chuyện thường tình.
Nhưng hết lần này tới lần khác các phi tần, tài nhân ở các cung trong hoàng cung đến cung Liễu hoàng hậu khóc lóc kể lể. Nói là từ sau khi hoàng thượng sắc phong Yểu tần liền ở lại luôn trong cung của nàng ấy.
Những phi tần khác muốn gặp hoàng thượng thì đều phải được sự đồng ý của Yểu tần.
Những phi tần này ai nấy đều cầu khẩn, nói quy định của hậu cung vẫn luôn là mưa lâu thấm đất. Nhưng quy định của Yểu tần xấu xa thì lại là nặng nề trách phạt. Hoàng hậu chính là người đứng đầu Hậu cung, cầu xin người vì số đông mà lấy lại công lý.
“Chuyện này, bản cung tự có kế hoạch. Các ngươi cứ trở về đi.” Sau khi nghe xong, Liễu hoàng hậu không có ý kiến gì.
Chờ khi những phi tần kia rời đi, hai mẹ con Diệp Lăng Nguyệt liền đi ra.
Nhắc tới cũng thật khéo. Hôm nay vừa vặn, Diệp Lăng Nguyệt và Lam phu nhân vào cung nói chuyện giải sầu với hoàng hậu nương nương. Vậy mà vừa hay liền gặp phải cảnh tượng này.
“Các ngươi cũng đã nghe thấy cả rồi chứ, nhưng ta cảm thấy có gì đó kỳ hoặc?” Sau sự việc của Lục hoàng tử. Liễu hoàng hậu tiến bộ hơn rất nhiều. Từ sau khi Yểu tần vào cung, nàng thoạt nhìn thực sự là một người khách nhu mì đáng yêu.
“Là có chút kỳ hoặc. Theo lý thuyết, khi Hạ đế sủng ái một người, người gây chuyện đầu tiên chắc hẳn phải là Lạc quý phi mới đúng.” Diệp Lăng Nguyệt thường đi lại ở trong cũng, sớm đã nghe nói Lạc quý phi là một bình dấm chua.
Liễu hoàng hậu ẩn cư ở Hướng Hoa cung mấy năm nay. Chỉ cần Hạ đế hơi cưng chiều một chút tân phi tần nào, Lạc quý phi cũng sẽ đến cửa gây chuyện. Nhưng lần này, Lạc quý phi yên lặng.
“Địch không động ta không động. Nhưng mà, Hoàng hậu người vẫn nên phái người đi điều tra một chút. Thân phận của Yểu Tần mới tương đối thỏa đáng.” Lam Phu nhân cũng cho là, Yểu Tần đang được cưng chiều. Liễu Hoàng Hậu lại vừa mới lên cầm quyền. Lúc này, không thích hợp để đối đầu với Yểu Tần.
Liễu Hoàng Hậu án binh bất động, Lạc quý phi cũng lặng im. Hành đông của hai trận doanh lớn của Hậu Cung lần này lại giống nhau đến lạ thường.
Những Phi Tần kia thấy Hoàng Hậu cũng “Sợ” Yểu Tần, liền khóc lóc đến chỗ thái hậu kể lể.
Thái Hậu vốn còn lười nhúng tay những chuyện phân tranh ở Hậu cung, nhưng bà càng nghe cũng là cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Hạ Đế đã hơn bốn mươi tuổi, về thể lực cũng đã sớm không thể bằng như lúc trước. Nhưng từ khi có Yểu tần, Hạ đế thoáng cái giống như là đã trở lại thời thịnh niên, hàng đêm ở trong cung Yểu tần, cả đêm hoan ái.
“Nghe nói Yểu tần kia đã hiến tặng cho hoàng thượng một loại dưỡng sinh đan dược. Hoàng thượng sau khi dùng đan dược, thì lại càng thêm sủng ái nàng. Chúng thần thiếp hoài nghi, những đan dược kia đều là đan dược có hại. Nếu hoàng thượng dùng lâu dài, nhất định sẽ có hại tớil thể.” Lời nói của những phi tần đó khiến cho thái hậu rất bất an.