Người trúng phải Quỷ Ngữ, trong vòng một giờ đều sẽ nói thật, trong lòng nghĩ cái gì thì sẽ nói ra cái đó.
Hồng Ngọc Oánh căn bản không có cách nào để khống chế miệng của chính mình.
Uy lực của châm thứ hai này vẫn chưa bằng châm thứ nhất “Thất Bước Ngã”, nhưng trên thức tế, có lúc lời nói mới thật sự đáng sợ, là thứ còn lợi hại hơn so với bất kỳ vũ khí nào.
“Xảy ra chuyện gì!” Ngay lúc Hồng Ngọc Oánh và Nam Cung Nghiêng Lâm đang ầm ĩ không thể tách rời thì Lạc quý phi, thái tử còn có đám người Hồng Ngọc Lang cùng chạy tới.
Lạc quý phi, Hồng Ngọc Lang và Diệp Lăng Nguyệt trước đó đã gặp mặt trong buổi yến tiệc của Trung Nguyên cung và gặp mặt lúc ở Hoằng Vũ Điện.
Trong bữa tiệc ở Trung Nguyên cung là chỗ ngồi được phân theo nam nữ nên đây là lần đầu tiên Diệp Lăng Nguyệt gặp thái tử Hạ Hầu Hồng. Người nam tử mặc hoàng bào đi cùng với Lạc quý phi chính là thái tử Hạ Hầu Hồng.
Nếu so sánh với lục hoàng tử Hạ Hầu kỳ thì dung mạo của Hạ Hầu Hồng kém hơn một ít, hắn và Lạc quý phi có chút giống nhau, đôi mắt hơi lộ ra vẻ âm hiểm, môi mỏng, con ngươi không được to lắm.
Cùng là nam sinh nữ tướng nhưng Phượng Tân lại đẹp hơn hắn rất nhiều.
Gương mặt này của thái tử Hồng trong nhân tướng học là gương mặt điển hình cho sự bạc tình bạc nghĩa.
Khó trách ngay từ lúc còn nhỏ đã biết hãm hại Hạ Hầu Kỳ, vị thái tử này chính là một con sói mắt trắng, phải cẩn thận đối phó mới được.
Nhưng nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì thật đúng là không thể nhìn ra thái tử lại có một loại sở thích không thể để cho người khác biết.
Diệp Lăng Nguyệt trong lòng thì phỉ nhổ nhưng vẻ mặt lại rất là cung kính hướng về phía Lạc quý phi và thái tử để hành lễ.
Thái tử Hạ Hầu Hồng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt. Nhưng trước đó Hồng Ngọc Lang đã sớm ở bên lỗ tai hắn thêm dầu thêm mỡ, ấn tượng của thái tử đối với Diệp Lăng Nguyệt sớm đã cho rằng nàng là một thôn phụ dã “thô lỗ lại vô lễ” “được sủng ái nên kiêu ngạo”.
Nhưng hôm nay gặp mặt hắn lại phát hiện, Diệp quận chúa mới được sắc phong này khác hẳn so với lời đồn đại, thấy nàng mắt thanh mặt tiếu, đang ở tuổi dậy thì, dáng vẻ cũng rất là khả ái.
“Ngươi tại sao lại ở Ngự Hoa Viên? Thưởng Hoa hội hôm nay cũng không có mời ngươi tới.” Lạc quý phi liếc mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt.
Chuyện Xảo Vân chết một cách bất thường vào ngày hôm đó khiến cho Lạc quý phi vẫn luôn cảm thấy vướng mắc ở trong lòng nên lúc nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt, trong lòng lại càng thêm chán ghét.
“Hồi bẩm quý phi nương nương, thần nữ có lệnh bài vào cung của thái hậu, không phải là tới tham gia Thưởng Hoa hội, lúc nãy là vì Hồng tiểu thư và Nam Cung tiểu thư gọi thần nữ lại nên thần nữ mới...” Trong lời nói của Lạc quý phi rất rõ ràng đầy ý khinh miệt nhưng Diệp Lăng Nguyệt không chút hoang mang, nàng lấy lệnh bài ra rồi đem chuyện vừa mới xảy ra thuật lại một lần.
Lạc quý phi nghe xong, dùng ánh mắt hận sắt không thành thép nhìn Hồng Ngọc Oánh và Nam Cung Nghiêng Lâm.
Nói đi cũng phải nói lại, Lạc quý phi trước đây vẫn rất coi trọng hai nàng, nào ngờ Thưởng Hoa hội còn chưa bắt đầu mà hai nàng đã gây chuyện ồn ào như vậy.
“Chẳng qua chỉ là rơi xuống nước mà thôi, cũng không bị thương gì, chắc hẳn Lam nhị tiểu thư sẽ không để tâm chứ.” Lạc quý phi hời hợt nói.
“Tiểu nữ thì không sao nhưng chậu hoa trong tay ta thì có, nó rơi vào trong hồ rồi. Hôm nay sở dĩ tiểu nữ vào cung chính là tới để đưa hoa.” Diệp Lăng Nguyệt vận lên Nguyên Lực, y phục trên người rất nhanh thì được hong khô.
Nàng vừa nói như thế, mọi người mới nhớ tới lúc nàng vào Ngự Hoa Viên, trên tay giống như đang ôm một chậu hoa.
Diệp Lăng Nguyệt vừa nói vừa làm bộ lo lắng, nàng ở ven hồ nhìn quanh.
“Chẳng qua chỉ là một chậu hoa mà thôi, có cái gì ghê gớm đâu, trong ngự hoa viên hoa này có hàng ngàn hàng vạn, thiếu đi một chậu thì cũng chẳng sao cả.” Lạc quý phi lơ đễnh nói.
“Nếu như chỉ là một loại hoa bình thường thì đúng là không có gì nhưng chậu hoa kia là của thái hậu nương nương giao cho ta để tiểu nữ để tiểu nữ chăm sóc giúp người, hôm nay tiểu nữ vào cung chính là tới để đưa hoa, bây giờ thì hay rồi, hoa không có, nếu thái hậu nương nương hỏi tội…, Phong Tuyết, ngươi nói xem, làm hư chậu hoa mẫu đơn mà thái hậu nương nương thích nhất thì đáng tội gì?”
Gương mặt của Diệp Lăng Nguyệt đầy vẻ buồn rầu, giả vờ hỏi Phong Tuyết.
“Vật phẩm được khâm ban nếu như làm hư, đó là tội lớn, nhẹ thì sung quân, nặng thì chém đầu.” Phong Tuyết cũng rất cơ trí, lập tức phụ họa với Diệp Lăng Nguyệt.
Hai nàng một người xướng một người họa khiến cho vẻ mặt của Nam Cung Nghiêng Lâm và Hồng Ngọc Oánh cũng càng ngày càng trắng, trông rất đẹp mắt.
Vẻ mặt của Lạc quý phi cũng không khỏi thay đổi.
Tại sao đang yên đang lành lại liên quan đến thái hậu.
Chuyện liên quan đến thái hậu, Lạc quý phi chỉ có thể đem sự tình báo lên, người phạm tội Nam Cung Nghiêng Lâm còn có Hồng Ngọc Oánh, người làm chứng An Mẫn Hà và Phong Tuyết đều cùng nhau đi đến Bách Phượng Cung của thái hậu.
“Thái hậu, Ngọc Oánh vốn không biết hoa mẫu đơn trên tay của Diệp Lăng Nguyệt là của lão nhân gia người ban cho. Chuyện này đều là tại Nam Cung Nghiêng Lâm, lại tại nàng ta đẩy ta xuống hồ.” Hồng Ngọc Oánh vừa thấy thái hậu liền dập đầu cầu tình.
“Thái hậu, người nhất định phải tra xét rõ ràng, tiểu nữ không hề đẩy nàng ta. Hơn nữa, là Hồng Ngọc Oánh kêu tiểu nữ đẩy Diệp Lăng Nguyệt.” Nam Cung Nghiêng Lâm cũng không cam chịu yếu thế.
“Im miệng.” Thái hậu nổi giận, Hồng Ngọc Oánh và Nam Cung Nghiêng Lâm bị dọa sợ đến nỗi không dám lên tiếng.
Đúng là bùn nát thì không xây nổi tường thành, đến bây giờ mà các ngươi còn đang chỉ trích lẫn nhau.
“Thái hậu, chẳng qua chỉ là một chậu mẫu đơn mà thôi, người không nên quá tức giận. Trong cung thần thiếp có rất nhiều hoa mẫu đơn, lát nữa thần thiếp sẽ đem qua cho người.” Lạc quý phi lên tiếng hòa giải.
“Lạc quý phi, ai gia nghe nói, cung nữ trong cung của ngươi làm bể một ngọn đèn liền bị ngươi phạt hai mươi trượng. Chậu hoa mẫu đơn ai gia yêu mến nhất không còn nữa, ngươi liền muốn dùng một chậu hoa nát khác đền bù cho ai gia.” Thái hậu giận đến nhíu mày, trên mặt sớm đã không còn vẻ hiền hòa.
Lạc quý phi nhất thời cứng họng.
Chỉ có Diệp Lăng Nguyệt mới biết, chậu hoa mẫu đơn kia đối với thái hậu có ý nghĩa không tầm thường.
Đối với thái hậu mà nói thì ý nghĩa của chậu hoa mẫu đơn kia chính là Lục hoàng tử.
Mẫu đơn nếu không còn nữa thì sẽ là điềm xấu, ý nghĩa là Lục hoàng tử cũng sẽ không còn nữa.
Lạc quý phi còn chưa từng thấy qua thái hậu giận dữ như vậy nên cũng không dám tùy tiện cầu tình tha thứ.
“Thái hậu...” Hồng thái tử còn đang muốn nói điều gì liền bị Lạc quý phi kéo lại, đồng thời quỳ xuống.
“Hồng Ngọc Oánh, Nam Cung Nghiêng Lâm, hai người các ngươi đều là con gái của trọng thần triều đình. Lạc quý phi mời các ngươi vào cung thưởng hoa, các ngươi phải tự biết giữ lời nhưng các ngươi lại mượn cớ gây ồn ào, làm mất đi lễ nghi, còn liên lụy Lam quận chúa bị rơi xuống nước. Nhất là ngươi Nam Cung Nghiêng Lâm, ai gia phạt ngươi cấm bế ba tháng, ngươi mà dám tự ý đi ra ngoài. Hai người các ngươi có biết tội không?” Thái hậu vô cùng giận dữ, không ngừng mắng Hồng Ngọc Oánh và Nam Cung Nghiêng Lâm.
“Thái hậu tha mạng.” Hai nàng bị dọa sợ đến quỳ dưới đất, không ngừng dập đầu.
Hai nàng đều là hàng người hay tùy ý làm bậy, ngày thường mỗi người ở trong phủ của mình đều đã quen thói ngông cuồng, chưa bao giờ phạm phải loại tội này.
“Thái hậu, Ngọc Oánh cũng là nhất thời hồ đồ mới mắc sai lầm, xin thái hậu khai ân. Sau khi trở về, cha thần nhất định sẽ nghiêm khắc trông coi muội ấy.” Hồng Ngọc Lang đứng ở một bên thấy thế liền không ngừng thay muội muội cầu tình.
Thái hậu không nói gì, hiển nhiên là còn đang bực bội.
Nhưng lời nói của Hồng Ngọc Lang lúc đó đã nhắc nhở thái hậu.
Hồng Ngọc Oánh và Nam Cung Nghiêng Lâm, một người là tiểu thư của Hồng phủ, một người là còn gái của Kim Kiếm tướng quân, hai người đều là trọng thần trong triều.
Nếu thật sự phạt nặng các nàng, chỉ sợ từ nay về sau sẽ sinh ra hiềm khích với Hồng phủ và Tướng Quân phủ.