Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 187




Đối mặt với nhiều ánh mắt gây khó dễ như vậy, An Mẫn Hà không nhịn được. Nàng đường đường là con gái An Quốc Hầu, Quý Phi đích thân phong làm Huyện Chúa, từ lúc nào lại bị người tầm thường đối xử như vậy.

“Đừng nghe ả nói bậy. Trước khi mẹ ta mua viên này thuốc, vốn dĩ không hề biết bên trong có sâu rượu.”

Thôi Thị vừa nghe lòng như lửa đốt, một tay bịt miệng An Mẫn Hà lại, nhưng tất cả đều đã quá trễ.

Lời của An Mẫn Hà, không nghi ngờ gì nữa đã chứng minh cho tất cả mọi người, thuốc chính là Thôi Thị mua. Hải Vô Lượng chẳng qua chỉ là con cừu thế tội.

Đám người tức giận, tất cả đều tiến lên trước vây quanh. Thị vệ An Quốc Hầu Phủ, không thể ngăn cản nổi biển người, dốc toàn lực mới khiến Thôi Thị cùng An Mẫn Hà chạy ra khỏi Thần Tiên Phường.

Một khung cảnh vốn là đại hội đấu rượu náo nhiệt, cuối cùng lại lấy Thần Tiên Phường sa sút để chấm dứt.

Lam Thải Nhi cũng nhanh trí. Nàng thấy Thôi Thị và An Mẫn Hà chạy trốn, ngay tại đó liền mời Hải Vô Lượng.

Lúc ban đầu Hải Vô Lượng không đồng ý, nhưng Diệp Lăng Nguyệt đề xuất có thể truyền cho hắn phương pháp chưng cất Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng. Hải Vô Lượng suy nghĩ một lúc rồi đồng ý gia nhập Túy Tiên Cư.

Dù sao, hắn đã đắc tội Thôi Thị, sau này cũng đừng nghĩ có thể ở lại Thần Tiên Phường.

Có sự gia nhập của Hải Vô Lượng, Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi như hổ thêm cánh, việc kinh doanh Túy Tiên Cư lại càng có thêm trợ thủ đắc lực.

Túy Tiên Cư trở thành nhà đại thắng, ít nhất Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng trong̉ lần đại hội đấu rượu này sẽ có tiếng vang.

Đến ngày thứ hai, vẫn còn rất sớm mà đã có rất nhiều khách đứng trước cửa Túy Tiên Cư. Diệp Lăng Nguyệt bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng. Ngày thứ ba liền thuê gấp một nhóm tiểu nhị mới.

Những vị khách, ai ai cũng đều chỉ rõ muốn uống Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng. Ngay cả những nhà trước đây đặt rượu của Thần Tiên Cư hay cả những quan lại ở Hạ Đô đều chuyển hướng đặt rượu ở Túy Tiên Cư.

Có được nhóm khách hàng này, việc làm ăn của Túy Tiên Cư sẽ ngày càng đi lên. Vì thế, Lam Thải Nhi cười híp cả mắt lại.

“Lăng Nguyệt, lần này đều là nhờ có muội, phát hiện ra sâu rượu. Nếu không chúng ta đã bại bởi Thần Tiên Phường. Túy Tiên Cư coi như xong đời. Nhưng nghĩ kỹ lại, sao muội biết trong viên đan dược kia có sâu rượu? Cái thứ này ta chưa từng nghe nói.”

“Sâu rượu, sâu rượu gì chứ?” Diệp Lăng Nguyệt đang trêu đùa con quạ nhỏ, nghe Lam Thải Nhi nói như vậy, nàng ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Chỉ thấy nàng đem con “sâu rượu” thả trước mặt con quạ nhỏ. Con quạ nhỏ thấy con sâu mập ú liền mở miệng nuốt vào trong bụng.

“Hả, đây chẳng phải là...” Lam Thải Nhi chớp chớp mắt, nhìn con quạ nhỏ ăn vui mừng.

“Ngươi nói con này chính là con sâu bình thường nhất trong các loại sâu bình thường, chẳng qua là ta thuận tay bắt được.” Diệp Lăng Nguyệt bĩu môi, nàng chỉ là dùng tinh thần lực, tùy ý tìm một con sâu trong Hồng Mông Thiên, nhân lúc bóp vỡ đan dược thần không hay quỷ không biết nhét vào. Lại thuận miệng nói bừa mấy câu, lại hù dọa được Hải Vô Lượng cùng hai mẹ con Thôi Thị sợ hãi.

Nhưng con sâu rượu kia, ngược lại nếu thật sự tồn tại nhưng đó cũng là Diệp Lăng Nguyệt ở trong Thủ Trát của Hồng Mông Phương Tiên tình cờ thấy được. Chỉ có điều con sâu rượu này không phải là sâu độc. Nó là một loại sâu thần, có thể khiến nước sạch lập tức biến thành rượu ngon, ngàn vàng khó mua.

Diệp Lăng Nguyệt nói là nói dối, nhưng nếu không phải Thôi Thị trong lòng có dã tâm, nàng cũng không có cơ hội hạ thủ.

Về phần cái gì tràng xuyên bụng nát, cái gì Tà Giáo, tất cả đều là lừa gạt người.

Lam Thải Nhi nhất thời câm lặng không nói nên lời.

Thì ra, tất cả mọi người đều bị nha đầu Lăng Nguyệt này lừa gạt.

Nếu Thôi Thị và An Mẫn Hà biết chân tướng, chỉ sợ giận đến tràng xuyên bụng nát thật. Trên thực tế, hai mẹ con Thôi Thị, cũng đích thị bởi vì chuyện này mà tổn thương nguyên khí nặng nề.

Sau đại hội đấu rượu Thần Tiên Phường, việc làm ăn của Thần Tiên Phường rớt xuống ngàn trượng, đen đủi hơn là, Hải Vô Lượng còn mang theo một đám người chưng cất rượu của Thần Tiên Phường cùng nhau chuyển đến Túy Tiên Cư.

Điều này đối với Thần Tiên Phường mà nói, đây là một đả kích trí mạng.

Mấy vị huynh trưởng nhà mẹ Thôi Thị, cũng mượn cơ hội này làm loạn lên, nói là Thôi thị đem tiền trong Thần Tiên Phường năm xưa dùng tất cả đều phải trả về, nếu không sẽ lôi Thôi Thị đi gặp quan phủ.

An Quốc Hầu để giảm bớt sóng gió lần này, không thể không giúp Thôi Thị bù tiền đã lấy ra dùng.

Tiền đã bù vào rồi thì địa vị Thôi Thị ở trong An Quốc Hầu phủ coi như rớt xuống ngàn trượng. Không có Thần Tiên Phường làm chỗ dựa, Thôi Thị cũng không có cách nào cùng Đại Phu Nhân chống đỡ được.

Mấy ngày này, ánh mắt những hạ nhân trong An Quốc Hầu nhìn hai mẹ con Thôi Thị có chút gì đó khác trước.

“Mẹ, người rốt cuộc lúc nào mới để cho con xuất phủ. Lam Thải Nhi và Diệp Lăng Nguyệt hại chúng ta thảm như vậy. Con tuyệt đối không tha cho bọn chúng.” Từ sau ngày đó An Mẫn Hà bị ra lệnh không cho phép rời An Quốc Hầu Phủ nửa bước. Ả tức giận nghẹn ứ trong bụng.

“Mẫn Hà, đến lúc nào rồi con còn nghĩ tới chuyện báo thù. Ta hỏi con, việc của Diệp Lăng Nguyệt con biết được bao nhiêu? Sao ta nghe nói nó là Nhị tiểu thư của Lam Phủ, sau chuyện vừa rồi mới được sắc phong làm Quận chúa, được Thái Hậu yêu mến.” Sau sự việc xảy ra Thôi Thị phân tích cảm thấy chuyện của Túy Tiên Cư. Kẻ cầm đầu, nhắc tới chính là cái đứa tên Diệp Lăng Nguyệt.

Cái tên gọi nha đầu quê mùa không có tiếng tăm, không chỉ có chưng cất cực phẩm rượu Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng, còn nhận ra được sâu rượu. Càng bất ngờ hơn nữa là tửu lượng của ả thật giống thùng không đáy.

Nói tới nói lui, nếu không phải cái đứa Diệp Lăng Nguyệt. Thần Tiên Phường lần này tuyệt đối sẽ không thua. Nghĩ tới đây, ngay bản thân ở trên thương trường hỗn loạn nhiều năm, lại thua một đứa nha đầu vắt mũi chưa sạch. Thôi Thị cảm thấy lồng ngực nhói đau.

Một phần nàng lại không thể trực tiếp hạ thủ với Diệp Lăng Nguyệt. Dù sao, Diệp Lăng Nguyệt cũng là Quận chúa mới phong, còn có Phượng Vương Thanh Hải Thế Tử bênh vực, sau lưng lại quen biết với Quỷ Đế xuất quỷ nhập thần.

“Ả có phải là Nhị tiểu thư của Lam Phủ gì đâu chứ. Rõ ràng chính là lũ nhà quê xuất thân trong một gia tộc nhỏ ở Ly thành. Lúc con mới gặp ả, Lam Thải Nhi cũng không nói đó là Nhị Muội của ả.” An Mẫn Hà nghĩ tới Phượng Vương luôn để ý đối tốt với Diệp Lăng Nguyệt trong lòng đau xót.

“Chuyện này, nhất định có chút kỳ quặc.” Thôi Thị nảy sinh hoài nghi đối với lai lịch của Diệp Lăng Nguyệt, nhưng lại không dám chắc chắn.

Dù sao, Lam phu nhân xác thực là họ Diệp. Hai vợ chồng cũng tuyệt đối không thể tùy tiện nhận một người xa lạ làm con gái.

“Mẹ, không bằng chúng ta tìm người điều tra một phen.” An Mẫn Hà đề nghị.

“Những việc này, con không cần phải hỏi. Mẹ sẽ tự sai người đi điều tra. Con lần này kiềm chế lại, ngày Lạc Quý phi ngắm hoa sắp đến, làm thế nào để bộc lộ tài năng mới là cái con nên lo lắng. Địa vị của hai mẹ con chúng ta bây giờ ở trong An Quốc Hầu Phủ rớt xuống ngàn trượng, Nửa đời còn lại của mẹ có tụt dốc nữa hay không coi như dựa hết vào con.” Thôi Thị tận tình khuyên nhủ.

An Mẫn Hà sau khi nghe xong, hứa hẹn sẽ làm theo.

Thôi Thị đã bắt đầu hoài nghi thân phận của Diệp Lăng Nguyệt, liền lập tức phái người đi điều tra. Để ổn định lại cuộc sống, còn cố ý chi số tiền lớn mời hai nhà hiệp sức điều tra thân phận của Diệp Lăng Nguyệt, chỉ là điều nàng mãi không bao giờ nghĩ tới…