Phượng Tân cũng tham gia đại hội Đấu Rượu?
Lúc này đổi thành Diệp Lăng Nguyệt sững sờ.
Người này nếu thật sự uống đến sinh bệnh thì cái vị Mục lão tiên sinh kia nhất định sẽ tìm nàng để tỉnh sổ.
Giống như đoán ra suy nghĩ của Diệp Lăng Nguyệt, Phượng Tân nở một nụ cười xán lạn.
“Muội là cảm thấy bản vương không thể uống rượu? Ta tuy là thân thể không được nhưng tửu lượng cũng rất tốt. Thời tiết Bắc Thanh giá rét, dân chúng Bắc Thanh vì để tránh rét nên rất giỏi sản xuất đủ loại liệt tửu, bởi vì thể chất của mình mà ta khi còn bé đã uống đủ các loại rượu thuốc lớn lên, vài hũ rượu tầm thường, không làm khó bản vương được.” Phượng Tân nói ra những lời này đều là thật.
Hàn chứng của hắn ban đầu khi phát bệnh, đã từng dùng rượu để khắc chế qua nhưng khi hắn lớn thêm một chút thì liệt tửu cũng không thể khắc chế hàn chứng trong người của hắn nữa.
Nhưng dù là như vậy thì sau khi Phượng Tân đến Đại Hạ vẫn giữ thói quen như ở Bắc Thanh, thỉnh thoảng sẽ uống một ít liệt tửu, chuyện này đối với chuyện vận hành khí huyết toàn thân của hắn vẫn là có lợi.
Nếu Phượng Vương cũng nói như vậy thì những người khác tự nhiên cũng không khuyên giải nữa.
Thanh Hải Thế Tử đứng ở một bên thấy thế, không cam lòng thua thiệt Phượng Tân nên cũng dứt khoát ghi danh tham gia đại hội Đấu Rượu.
Ngay cả Lưu Thành đang đứng ngẩn ra cũng bởi vì buồn rầu mà đồng thời ghi danh tham gia.
Mẹ con Thôi thị hoàn toàn không ngờ tới cảnh tượng này.
Nhất là An Mẫn Hà, nàng thấy Phượng Vương và Thanh Hải Thế Tử đều bảo vệ Diệp Lăng Nguyệt, ngay cả răng cũng sắp chua chết.
“Nếu bốn vị đều muốn tham gia, vậy trước tiên hãy ký giấy sinh tử, bất luận là tiếp theo xảy ra chuyện gì, đều không liên quan đến Thần Tiên Cư.” Thôi thị cũng không ngăn cản, ngay cả Phượng Vương và Thanh Hải Thế Tử cũng tới tham gia đại hội Đấu Rượu, việc này chỉ khiến cho danh tiếng của Thần Tiên Cư càng được nâng cao.
Bốn người cùng ký vào giấy sinh tử.
Lúc này, Hải Vô Lượng đã uống tám vò Ngũ Trân Nhưỡng, những người trước đó tham gia đại hội Đấu Rượu cũng chỉ còn lại hai ba người.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt và ba người nam tử ngồi xuống, Hải Vô Lương và Thôi thị nhìn nhau một cái.
“Phượng Vương, Thế Tử, Lăng Nguyệt tiểu thư, Lưu Thành thiếu gia, dựa theo quy củ, phải uống một vò Ngũ Trân Nhưỡng thì mới có thể tham gia đại hội Đấu Rượu, bốn vị hãy nghĩ rõ ràng, vào lúc này nếu muốn đổi ý thì vẫn còn kịp.” Thôi thị sai người đưa lên bốn vò Ngũ Trân Nhưỡng còn chưa mở nắp.
Thấy bốn người không có ý thối lui, Thôi thị chỉ có thể lui sang một bên, thờ ơ lạnh nhạt.
Một tên thị vệ của Thanh Hải Thế Tử ở một bên thay Thanh Hải Thế Tử rót rượu, Thanh Hải Thế Tử ở quan trường và thương trường, An Mẫn Hà cố ý chạy đến bên người Phượng Tân, muốn rót rượu cho hắn.
Vậy mà Đao Nô ở bên người Phượng Tân lại lạnh lùng nhìn một cái.
“Người không có nhiệm vụ, cút.”
Đao Nô lớn giọng, dọa An Mẫn Hà sợ đến nỗi vò rượu đang cầm trong tay cũng run lên, thiếu chút nữa thì rớt xuống đất.
Nhưng cùng lúc đó, Diệp Lăng Nguyệt không nhanh không chậm ngồi ở bên người Phượng Tân, Đao Nô nhìn Diệp Lăng Nguyệt nhưng lại không nói lời nào.
“Khốn kiếp, dựa vào cái gì mà cô ta được ngồi bên cạnh Phượng Tân còn ta ngay cả rót rượu cũng không được.” An Mẫn Hà bị tên hung thần ác sát Đao Nô này làm cho tức chết.
“Nàng ta là người mình.” Đao Nô đẩu đẩu miệng trả lời, vẻ mặt giống như kiểu cây ngay không sợ chết đứng.
Đao Nô là một người thật thà, hắn thấy Lăng Nguyệt cô nương và Vương gia đã cùng ngủ ở trên một giường, đó chính là người của Phượng phủ.
Huống chi trước khi ra cửa, lão quản gia Mục lão tiên của Phượng phủ đã dặn dò, sau này lời Lăng Nguyệt tiểu thư nói chính là lời vương gia nói.
Lời nói của Đao Nô vừa thốt ra, đáy mắt Phượng Tân tràn đầy vẻ tán thưởng, trong lòng thầm nghĩ trở về phải tăng lương cho Đao Nô mới được.
Diệp Lăng Nguyệt sững sờ, Lam Thải Nhi ở một bên nháy mắt với Diệp Lăng Nguyệt.
“Ngươi thật là một tên cẩu nô tài không có mắt.” An Mẫn Hà đang muốn mắng chửi chợt thấy cây đao trong tay Đao Nô rung lên một cái, nguyên lực cường giả Luân Hồi Cảnh như sóng dữ trào ra.
An Mẫn Hà chỉ cảm thấy cả người như bị quái lực đánh trúng, dưới chân nhũn ra, liền ngồi xuống.
Thôi thị và An Mẫn Hà lúc này mới biết, cái tên bên người Phượng Vương này nhìn giống như khúc gỗ nhưng lại là một gã Luân Hồi Cảnh cao thủ.
Đao Nô sau khi giáo huấn An Mẫn Hà, nhấc một vò rượu lên, lần lượt rót cho Phượng Tân và Diệp Lăng Nguyệt.
Phượng Tân ung dung thong thả uống, Diệp Lăng Nguyệt ở trong lòng thay An Mẫn Hà mặc niệm cũng nâng bát Ngũ Trân Nhưỡng lên uống.
Diệp Lăng Nguyệt uống một hớp, thầm nghĩ trong lòng, Ngũ Trân Nhưỡng của Thần Tiên Cư đúng là không tệ nhưng nếu đem so với Câu Vòng Ngũ Trân Nhưỡng thì còn kém hơn một chút.
Tửu lượng của bốn người cũng thật không tệ, chỉ trong một khắc đồng hồ, ai cũng uống hết một vò Ngũ Trân Nhưỡng.
Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân ngồi đối diện nhau, uống nhìn có vẻ rất chậm nhưng là ngươi một chén ta một chén, bất tri bất giác lại còn nhanh hơn một chút so với Thanh Hải Thế Tử và Lưu Thành.
Lúc này, những người khách nhân đang vây quanh xem đều đã chú ý đến những người mới khiêu chiến này.
Nhất là Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân, một người là nữ tử, một người là thiếu niên dung mạo tuấn mỹ, hai người ngồi chung một chỗ uống rượu, giống như một đôi bích nhân, như thơ như hoạ, cảnh đẹp ý vui.
Điều khiến người khác kinh ngạc chính là người bình thường chỉ cần uống một vò Ngũ Trân Nhưỡng thì mặt sẽ đỏ tới mang tai, vậy mà sắc mặt của Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân không thay đổi, hai người còn nói nói cười cười.
“Mẫu thân, bọn họ thật là đang uống Ngũ Trân Nhưỡng? Sao một chút phản ứng cũng không có?” An Mẫn Hà còn hi vọng Diệp Lăng Nguyệt uống rượu say làm trò hề, nhưng trước mắt xem ra, nàng một chút vẻ say cũng không có.
“Không cần phải gấp, chẳng qua chỉ là một vò rượu mà thôi, Phượng Vương xuất thân Bắc Thanh, tửu lượng hẳn không tệ. Diệp Lăng Nguyệt là võ giả cho nên men rượu còn chưa phát tác.” Thôi thị tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt.
Lúc uống vò thứ hai, Lưu Thành tâm tình buồn rầu lúc này đã không cầm cự nổi, cả người mềm nhũn nằm ở trên bàn.
Phong Tuyết và Lam Thải Nhi thấy vậy vội vàng đi lên phía trước.
“Không có gì đáng ngại, chẳng qua là uống nhiều quá, uống một chút canh giải rượu, ngủ một giấc thì sẽ khỏe lại.” Lam Thải Nhi thấy Phong Tuyết mặt đầy lo âu liền trấn an nói.
Nàng cũng nhìn ra giữa Phong Tuyết và Lưu Thành đang có chút hiểu lầm, rõ ràng là một đôi chàng hữu tình muội có ý nhưng bởi vì thân phận địa vị của Lưu Thành... Lam Thải Nhi âm thầm than thở, sai người đỡ Lưu Thành sang một bên.
Tình cảnh của Thanh Hải Thế Tử so với Lưu Thành thì hơi khá hơn một chút nhưng khi uống xong vò rượu thứ ba thì sắc mặt cũng đỏ lên, giống như máu đều tụ lên mặt vậy.
Miễn cưỡng uống xong vò rượu thứ ba, Thanh Hải Thế Tử cũng đã say, thị vệ bên cạnh hắn vội vàng đỡ hắn dậy.
“Phượng Vương, Lăng Nguyệt tiểu thư, tại hạ quả thực không được nữa, chỉ có thể bỏ quyền.” Thanh Hải Thế Tử thật không cam lòng, đều là uống ba hũ Ngũ Trân Nhưỡng, tại sao Phượng Tân và Diệp Lăng Nguyệt lại không sao, bọn họ giống như đang uống nước vậy.
Thủ hạ của Thanh Hải Thế Tử lấy ra mấy viên đan dược giải rượu đưa cho Thanh Hải Thế Tử dùng, sắc mặt của hắn lúc này mới chậm rãi khôi phục như cũ.
Lúc uống đến vò rượu thứ tư, Diệp Lăng Nguyệt cũng cảm thấy men rượu xông lên, đầu óc có chút choáng váng, nàng làm như không có chuyện gì xảy ra nhấc bát rượu lên lên còn tay phải thì âm thầm vận hành Đỉnh Tức.