Lam Thải Nhi chuẩn bị cho việc khai trương Túy Tiên Cư đã hơn mấy tháng, bây giờ thiên thời địa lợi nhân hòa đều đã có đủ.
Ly thành không thể so với Hạ Đô, ở Ly thành Túy Tiên Cư có thể đứng đầu nhưng ở Hạ Đô Túy Tiên Cư chẳng qua chỉ là một tửu lâu mới, một chút danh tiếng cũng không có.
Cho nên lần này, Lam Thải Nhi chuẩn bị rất đầy đủ, từ việc chọn địa điểm đến việc mướn người, cộng thêm rượu và linh quả mà Diệp Lăng Nguyệt cung cấp, hai người lần này quyết định làm một trận lớn.
Tin tức Túy Tiên Cư chuẩn bị khai trương được công bố ra ngoài, rất nhanh thì truyền đến An Quốc Hầu phủ.
Bởi vì dưỡng thương nên An Mẫn Hà đã nằm trong phủ hơn mấy tháng, vừa nghe thấy tin này thì không khỏi tức giận.
“Lam Thải Nhi đã quay lại? Nàng ta lại còn sắp mở một tửu lâu mới?”
“Mẫn Hà, cần gì phải tức giận như thế, chẳng qua chỉ là một quán rượu nhỏ mà thôi, không có loại rượu xuất sắc, cũng không có đầu bếp tốt thì có thể phát triển đến đâu chứ.” Mẫu thân của An Mẫn Hà Thôi thị, nhị phu nhân của An Quốc Hầu lúc này đang mặc thử quần áo mới.
Thấy con gái cáu kỉnh, Thôi thị tỏ vẻ xem thường.
Thôi thị vốn là trưởng nữ của ông chủ đại tửu lâu ở Hạ Đô Thần Tiên Cư, dung mạo chỉ trên trung bình nhưng da thịt non mềm trắng nõn, bất luận là vui hay là giận, khóe miệng đều giống như đang cười, nàng ta từ lúc còn trẻ đã rất thạo việc kinh doanh, năm đó An Quốc Hầu cũng là vì nhìn trúng điểm này nên mới cưới nàng ta về phủ.
Mấy năm nay, phần lớn chi tiêu trong An Quốc Hầu phủ đều phải dựa vào việc kinh doanh của Thôi thị cho nên Thôi thị mặc dù không phải là chính thất của An Quốc Hầu Chính nhưng địa vị ở trong Hầu phủ cũng không thấp, điều này giúp cho con gái An Mẫn Hà cũng rất được An Quốc Hầu sủng ái, thân phận địa vị chỉ đứng sau thế tử của An Quốc Hầu.
An Mẫn Hà bị thương ở Vân Mộng chiểu, xương của nửa người dưới gần như bị Quỷ Đế Vu Trọng đánh gãy toàn bộ.
Sau khi được cứu về, các đại phu trong thành đến xem đều lắc đầu nói nửa đời sau của An Mẫn Hà chỉ sợ là đều phải nằm ở trên giường, thiếu chút nữa thì dọa chết Thôi thị, Thôi thị bỏ ra một số tiền lớn mua dược ngũ phẩm Tục Cốt Đan, mới có thể chữa khỏi vết thương cho An Mẫn Hà.
Nhưng An Mẫn Hà vẫn phải nằm dưỡng thương hơn ba tháng nên mới vắng mặt trong buổi Cung Yến.
Nào ngờ sau khi hồi phục, tin đầu tiên mà nàng ta nghe được lại chính là tin Túy Tiên Cư ngày mai khai trương, vừa nghĩa đến việc hai tiểu tiện nhân Lam Thải Nhi và Diệp Lăng Nguyệt kia đã ám toán nàng, hại nàng bị thua thiệt, lại còn khiến nàng bị vuột mất trứng phượng hoàng, An Mẫn Hà liền cảm thấy khó chịu.
“Mẫu thân, người không nên xem thường Lam Thải Nhi, mùi vị Bách Quả Nhưỡng ở Túy Tiên Cư của nàng ta chỉ hơi kém hơn Ngũ Trân Nhưỡng của Thân Tiên Cư chúng ta một chút nhưng giá thành lại thấp hơn chúng ta rất nhiều.” An Mẫn Hà nhớ lại trước đó Diệp Lăng Nguyệt đã sản xuất ra Hồng Ngũ Trân Nhưỡng, tuy chỉ là rượu trái cây nhưng cũng khiến An Mẫn Hà đứng ngồi không yên.
Bàn về gia thế của An Quốc Hầu Phủ, cho dù là địa vị ở trong triều hay ở trong bốn đại quý tộc đều không thể sánh với Hồng phủ nhưng vẫn có được tài lực như ngày hôm nay toàn bộ đều là nhờ vào Thân Tiên Cư.
Ngũ Trân Nhưỡng của Thân Tiên Cư, trước giờ vẫn cung ứng cho hoàng cung, quý tộc và các đại thần của Đại Hạ, nếu như lần này để cho Túy Tiên Cư có cơ hội quật khởi, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của An Quốc Hầu phủ.
“Là thật sao? Nếu là như thế, vậy thì phải cẩn thận.” Con gái An Mẫn Hà từ nhỏ lớn lên ở Thân Tiên Cư nên yêu cầu về rượu cũng rất cao, Thôi thị trước giờ chưa từng nghe nàng khen một loại rượu khác như vậy. "Nhưng mà cơ thể con chỉ vừa mới hồi phục, tạm thời đừng quan tâm đến những chuyện này, mẫu thân sẽ giúp con xử lý tiểu nha đầu của Lam phủ kia, xả giận cho con.”
“Mẫu thân, người đúng là người hiểu rõ hài nhi nhất. Con gái nghe nói, Phượng Vương cũng đã trở về, con muốn đi thăm ngài ấy một chút.” An Mẫn Hà hiểu rất rõ thủ đoạn của mẫu thân, đối phó Lam Thải Nhi đối với bà mà nói chỉ là chuyện vặt vãnh.
“Lại là Phượng Vương, Mẫn Hà, ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con nên tìm cách để trở thành thái tử phi chứ không phải là lúc nào cũng để tâm vào tên Phượng Vương yếu ớt đó, hắn lúc nào cũng có thể chết bệnh, con tại sao lại động lòng với hắn chứ.” Thôi thị nghe một chút, chân mày nhíu chặt.
Ở Đại Hạ có rất nhiều khuê tú danh môn, ai ai cũng nghĩ cách để trở thành thái tử phi, duy chỉ có cô con gái ngốc nhà này lại để ý đến tên bệnh lao Bắc Thanh đó.
Ở trong mắt của Thôi thị, Bắc Thanh Phượng Phủ mặc dù có tiền nhưng không có quyền, làm sao có thể so với Hồng thái tử, hắn là người thừa kế Hoàng Đế Đại Hạ, con gái nếu như gả cho thái tử thì tương lai sẽ chính là hoàng hậu.
Nàng chỉ là nhị phu nhân, cả đời bị đại phu nhân lấn trên đầu nên trước mắt chỉ trông chờ vào người con gái này, nếu như có thể gả cho Hồng thái tử thì nàng cũng sẽ từ chim biến thành phượng hoàng.
“Mẫu thân, con đã nói bao nhiêu lần rồi, con không thích Thái Tử điện hạ. Hơn nữa có biết bao nhiêu vương tôn tiểu thư xếp hàng muốn cướp vị trí thái tử phi. Phượng Vương... người nếu từng thấy Phượng Vương, người nhất định sẽ biết tại sao con gái lại thích hắn. Cõi đời này... không gã nam tử nào có thể so sánh với ngài cả.” Nhớ tới vị Phượng Vương tuấn mỹ kia, dung mạo thật giống như tiên nhân, cử chỉ tao nhã lễ phép, hai gò má cuả An Mẫn Hà đỏ lên, giống như là đang uống rượu say vậy.
Thôi thị nghe thấy thế chỉ biết lắc đầu, nữ nhi này của nàng cũng thật là cố chấp, bất quá nàng sẽ cố gắng để nhận được thiệp mời thưởng hội hoa xuân của Lạc quý phi, chỉ cần con gái lọt được vào mắt của thái tử thì tình cảm của nó đối với Phượng Vương cũng sẽ dần dần biến mất.
Sáng sớm ngày hôm sau, Túy Tiên Cư chính thức khai trương.
Trời vừa tờ mờ sáng, Lam Thải Nhi đã cùng Diệp Lăng Nguyệt đi đến Túy Tiên Cư, trong tửu lầu, tiểu nhị và chưởng quỹ đều đã chuẩn bị ổn thỏa, giờ lành còn chưa tới nhưng Lưu Thành và Phong Tuyết đều đã đến.
“Đa tạ hai vị tới ủng hộ, hôm nay tiền rượu của hai người đều là miễn phí.” Lam Thải Nhi vô cũng phóng khoáng.
Phong Tuyết mím môi cười, Lưu Thành cũng không nói nhiều liền đi vào uống rượu,
“Lưu Thành sao vậy, nhìn qua có vẻ không được vui.” Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Không cần để ý đến hắn, tên ngốc kia tám phần mười còn đang tức giận vì chuyện của hội hoa xuân.” Phong Tuyết nói tới đây, vẻ mặt cũng có chút không vui.
Mấy ngày trước, Lạc quý phi phát thiệp mời cho các quan viên ngũ phẩm trở lên, phàm là trong nhà có con gái chưa lập gia đình, tuổi tròn mười hai đến mười tám, đều có thể đến tham gia hội hoa xuân ở Ngự Hoa Viên.
Phong Phủ cũng nhận được một tấm thiệp mời, thiệp mời này trên danh nghĩa là mời đến thưởng hoa nhưng thực chất là mời đến để tuyển chọn thải tử phi.
“Quan chức ngũ phẩm trở lên là nhận được thiệp mời? Lăng Nguyệt, xem ra, có người đã trực tiếp xóa tên của Lam phủ chúng ta.” Lam Thải Nhi sau khi nghe xong thì vô cùng tức giận.
Nàng là không lạ gì cái gì Thái Tử Phi tuyển chọn, bất quá Lạc quý phi cử động lần này không thể nghi ngờ chính là khinh thị lam Phủ.
“Ta thà không tham gia lần thưởng hoa này nhưng cha ta lại không đồng ý.” Phong Tuyết vừa nói vừa liếc nhìn Lưu Thành.
Nàng và Lưu Thành, thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, trong lòng hai người sớm đã có nhau.
Có điều phụ thân của Phong Tuyết là quan tam phẩm, nàng lại là trưởng nữ, Lưu Thành chỉ là con trai của tiểu thiếp, thân phận địa vị đều không xứng, Phong Đô Đốc tuyệt đối sẽ không cho phép hai người chung ở bên nhau.
Đang nói chợt nghe thấy tiếng bánh xe vọng tới, trên đường phố có hai chiếc xe ngựa gần như dừng ở trước Túy Tiên Cư cùng một lúc.