Hạ Hầu Kỳ sau khi tu luyện tinh thần lực. Tinh thần lực ngày càng tăng lên, nhưng hắn cũng phát hiện mình càng ngày càng khó khống chế những tinh thần lực đó.
Những chuyện kỳ lạ bên cạnh hắn, phát sinh từng việc từng việc một, hoàng hậu và thái hậu, ngay cả phụ hoàng ánh mắt nhìn hắn cũng càng ngày càng kỳ lạ. Cho đến một ngày, bị một trong các hoàng tử khác ức hiếp, hắn bởi vì tức giận mà không khống chế được tinh thần lực.
Lúc tỉnh lại, người vị hoàng tử đó đã chia năm xẻ bảy, giống như cực hình tứ mã phanh thây, rất kinh khủng.
Khi đó, đám người Hạ Hầu Hồng đứng một bên. Tất cả đều bị dọa đến phát sợ, bọn họ khóc lóc la hét, nói cho Hạ Đế và thái hậu, Hạ Hầu Kỳ bị điên. Hắn đã giết chết vị hoàng tử kia.
Bắt đầu từ ngày đó, tất cả mọi người trong hoàng cung, bao gồm cả hoàng hậu đều cho rằng, Lục hoàng tử Hạ Hầu Kỳ bị điên.
Hoàng hậu chỉ có thể đem Hạ Hầu Kỳ nhốt trong Trắc Điện, đề phòng hắn đi ra ngoài làm hại người khác.
Đây chính là toàn bộ chân tướng Hạ Hầu Kỳ bị “phong điên”. Cũng là dấu hiệu vì sao Hạ Hầu Kỳ sau khi có triệu chứng “tẩu hỏa nhập ma” được Diệp Lăng Nguyệt dùng Phượng Hoàng Lệ khống chế, nhưng vẫn không muốn rời Trắc Điện, không muốn chấp nhận sự thực hoàng hậu coi mình là người điên.
“Nếu là ngươi, từ nhỏ đã trải qua những việc này. Ngươi còn có thể giống như bây giờ không, ngồi ở đây uống rượu tán ngẫu, cười nói vui vẻ?” Hạ Hầu Kỳ cười lạnh nhạt, nhìn chằm chằm Diệp Lăng Nguyệt.
Khi tất cả mọi người đều cho ngươi là người điên, mặc dù ngươi không phải là người điên, thì cuối cùng ngươi cũng là người điên mà thôi.
Vừa nghĩ tới việc đi ra khỏi Trắc Điện, sẽ phải đối mặt với miệng lưỡi thế gian độc ác và thị phi tranh đấu trong cung đình, Hạ Hầu Kỳ thà rằng cả đời chịu bị điên.
“Thiếu chút nữa chết? Lục hoàng tử, ngươi cho rằng tất cả những việc ngươi trải qua đều là đau khổ của nhân gian?” Sau khi nghe Hạ Hầu Kỳ nói, Diệp Lăng Nguyệt không bộc lộ bất kỳ đồng tình nào, ngược lại, nàng im lặng.
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Hạ Hầu Kỳ thân là hoàng tử, thân phận tôn quý là vậy. Bên cạnh hắn chưa từng có người nào dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn.
Một cung nữ bé nhỏ, lại dám dùng ngữ khí này nói chuyện với hắn. Nghĩ đến đây, Hạ Hầu Kỳ liền ứ đọng lại.
“Ngươi đã từng trải qua, vừa sinh ra liền bị cho là kẻ ngốc, bị cha đẻ vứt bỏ?”
“Ngươi đã từng trải qua, từ nhỏ đã bị người khác đánh chửi, cả người trên dưới đều là vết bầm tím cùng vết thương?”
“Ngươi đã từng trải qua, bị bắt ăn thức ăn của chó?”
“Ngươi đã từng trải qua, bị người khác đánh đến chết?”
Diệp Lăng Nguyệt đứng lên, dùng ngôn ngữ đơn giản nhất, hỏi ngược lại Hạ Hầu Kỳ.
Mỗi câu hỏi của nàng, thần sắc Hạ Hầu Kỳ lại thay đổi khác nhau.
Những chuyện này... Chẳng lẽ đều là... Hạ Hầu Kỳ khó có thể tin được mà nhìn người thiếu nữ trước mắt mình.
Tuổi của nàng còn nhỏ hơn tới mấy tuổi so với mình. Khóe miệng nàng, mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng giống như một lưỡi dao.
“Không sai, những việc này đều xảy ra trên người ta. Trên thân thể trước năm mười ba tuổi của ta. Cho nên, nghe xong những thứ này ngươi cảm thấy tất cả việc ngươi trải qua đều là đau khổ?” Diệp Lăng Nguyệt nói một cách dứt khoát, giống như đang nói chuyện của người khác, ngay cả một chút ưu sầu cũng không có.
Lúc này Hạ Hầu Kỳ, một câu cũng không nói được.
Trong lòng của hắn, có sự kích động không thể nói ra, một dục vọng trước đó chưa từng có, tận đáy lòng nảy sinh.
“Những người bắt nạt ngươi, ở đâu. Ta giúp ngươi báo thù.” Hạ Hầu Kỳ buột miệng thốt lên.
Mặc dù là lần đầu tiên gặp Diệp Lăng Nguyệt, có thể là bởi vì chim nhỏ. Hạ Hầu Kỳ đã vô tình xem nàng là bạn.
Hắn, từ nhỏ đã bị những hoàng tử công chúa khác cô lập. Đối với hắn mà nói, Diệp Lăng Nguyệt là người đầu tiên đi vào trong tâm khảm hắn.
Loại cảm giác này rất là vi diệu, ngay cả Hạ Hầu Kỳ cũng không giải thích được, hắn tại sao lại có ý nghĩ như vậy.
Phụt!
Diệp Lăng Nguyệt bật cười, lông mày cong cong, cặp trăng non trong tròng mắt long lanh có chút đùa giỡn.
“Lục hoàng tử, trước hết xem ra người nên báo thù cho chính mình thì hơn. Người là một người thông minh. Đã nhiều năm như vậy, người cũng nên nghĩ kỹ người và hoàng hậu đều trúng kế của Tứ hoàng tử và Lạc quý phi. Chẳng lẽ, người không muốn báo thù?” Lời Diệp Lăng Nguyệt, khiến cho Lục hoàng tử sinh lòng nghi ngờ.
“Nếu Lục hoàng tử không chê cười, có thể đem quyển thư tịch người tu luyện tinh thần lực, đưa cho ta xem một chút được không.” Diệp Lăng Nguyệt sớm đã cảm thấy, tinh thần lực của Hạ Hầu Kỳ có chút không đúng.
Hạ Hầu Kỳ cũng không khước từ. Hắn cũng biết, Diệp Lăng Nguyệt là một Phương Sĩ.
Lật xem quyển thư tịch tinh thần lực. Diệp Lăng Nguyệt ngoắc miệng, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của nàng.
“Đây là quyển thư tịch ít nhất phải là Lục Đỉnh Phương Sĩ mới có thể tu luyện. Hơn nữa còn không hoàn chỉnh, người hồi đó chỉ là một đứa trẻ, lại vượt cấp tu luyện nó, khó trách bị tẩu hỏa nhập ma không khống chế được tinh thần lực. Ta nghĩ, sau việc này cần phải dẫn người đi đến tháp Phương Sĩ một chuyến, gặp sư phụ ta. Có lẽ từ trong đó sư phụ có thể phát hiện một ít manh mối. Nhưng, Tứ hoàng tử tặng sách này cho người, tuyệt đối là trong lòng mang ý đồ xấu. Tuổi còn nhỏ mà đã tàn độc như vậy, không hổ là Lạc quý phi dạy dỗ.” Diệp Lăng Nguyệt nói châm chọc.
“Tứ ca huynh...” Hạ Hầu Kỳ ánh mắt lặng xuống.
Hắn nhớ lại, lúc hắn vừa bị nhốt lại. Hạ Hầu Hồng còn tới thăm hắn mấy lần. Lúc đó, còn tưởng rằng hắn là đang quan tâm tới mình, nhưng từ khi Hạ Hầu Hồng được sắc phong làm thái tử thì không thấy đến nữa.
Bây giờ nghĩ lại, Hạ Hầu Hồng chẳng qua là tới xác nhận hắn có trở thành người điên hay không.
“Lục hoàng tử không cần lo lắng. Bây giờ người đột nhiên tỉnh ngộ vẫn không phải là muộn. Ít nhất, ở trong hoàng cung lớn như vậy vẫn còn có hai người nhớ đến người. Người chỉ cần có được sự ủng hộ của thái hậu, thì đồng nghĩa với việc thắng một nửa.” Diệp Lăng Nguyệt hướng dẫn từng bước một.
“Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại giúp ta?” Hạ Hầu Kỳ mặc dù vừa mới hồi phục lại, nhưng vẫn có chút cảnh giác đối với Diệp Lăng Nguyệt.
Ngay cả anh em ruột cũng có thể hãm hại hắn. Hắn làm sao có thể tin tưởng người mới gặp lần đầu.
Cô gái này tuổi quá nhỏ, nhưng nàng lại nhìn xuyên thấu hết mọi chuyện. Hạ Hầu Kỳ có một cảm giác cái gì cũng không thể gạt được nàng.
Loại cảm giác này, cũng không phải không tốt.
“Lục hoàng tử xin hãy yên tâm. Ta với người, là bạn không phải địch. Ta tên là Diệp Lăng Nguyệt. Thân phận che giấu mọi người là nhị tiểu thư của Lam Phủ, còn về thân phận thật sự, thái tử Thái Bảo Hồng Phóng chính là cha đẻ của ta.” Diệp Lăng Nguyệt sau khi nói xong, ánh mắt nghi ngờ của Hạ Hầu Kỳ đã không còn.
Hắn coi như là biết, vì sao Diệp Lăng Nguyệt lại chọn giúp đỡ hắn.
Mặc dù không hiểu, giữa Diệp Lăng Nguyệt và Hồng phủ rốt cuộc có quan hệ gì. Nhưng muốn lật đổ Hồng phủ, Diệp Lăng Nguyệt phải có một chỗ dựa vững chắc, chỗ dựa nàng chọn chính là Hạ Hầu Kỳ.
“Nếu đã như vậy, bắt đầu từ hôm nay, ngươi và ta chính là chiến hữu trên cùng một chiếc thuyền.” Hạ Hầu Kỳ là một người thông minh. Hắn không chút nghĩ ngợi, liền quyết định liên minh với Diệp Lăng Nguyệt.
Hai người song kiếm hợp bích bắt tay nhau. Những thứ còn nợ hai người, hại hai người, nhất định phải để cho bọn chúng lấy máu trả máu, nợ máu trả máu.