Phượng phủ ở Hạ Đô, xét về phương diện bố cục thì rất giống với Phượng phủ ở Ly Thành. Từ viên ngói đến viên gạch, đều là ý tưởng độc đáo của người thợ, chỉ là về phần diện tích, thì có rộng hơn một chút.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy không khỏi tặc lưỡi. Ở Hạ Độ tấc đất tấc vàng này, mua một tòa tòa nhà lớn như vậy thì tuyệt đối là thiên giới. Phượng phủ này ở Đại Hạ thật đúng là hoàng ân cuồn cuộn.
Sau khi thông báo, Diệp Lăng Nguyệt vào Phượng phủ, chỉ thấy Mục lão tiên sinh vội vã đến quay như chong chóng giống như một con kiến lăn trên chảo lửa nóng.
Bên cạnh lão, là mười mấy y sư Hạ Đô đứng như cọc gỗ. Trong đó còn có một số Phương Sĩ, những người này đều vô cùng buồn bã, đứng ở bên cạnh Mục lão tiên sinh.
Trong đó, thậm chí còn có vài người Ngự Y từ hoàng cung tới. Có thể thấy ở trong tâm khảm Hạ Đế, địa vị của Phượng Tân cũng không tầm thường.
“Là ngươi?” Lúc nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt, Mục lão tiên sinh không biết nên vui hay là nên giận. Thân thể Phượng Vương, vốn đang điều trị ở suối nước nóng Hành Cung rất tốt, nhưng Diệp Lăng Nguyệt vừa xuất hiện, lại hại cho Phượng Vương mắc bệnh.
Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới biết, sau ngày Phượng Tân dầm mưa trở về, liền sốt cao mãi không lùi. Bất luận là dùng bao nhiêu đan dược hoặc tìm bao nhiêu y sư, cơn sốt của Phượng Tân vẫn không chịu hạ xuống.
Diệp Lăng Nguyệt đi lên phía trước, thấy mặt Phượng Tân đỏ như một trái cà chua, sờ sờ vào trán hắn, nóng kinh người.
Nàng lại cởi vạt áo của Phượng Tân ra, thấy trên người hắn những đồ đằng màu đen giống như lần trước ở Vân Mộng chiểu lại xuất hiện.
Vừa là sốt cao không lùi, mặt khác những đồ đằng thần bí dẫn tới hàn chứng lại đang quấy phá. Thân thể Phượng Tân, giống như ở trong trạng thái Băng Hỏa lưỡng trọng thiên.
Điều này cũng thật kỳ lạ, tại sao biết bao nhiêu y sư và Phương Sĩ ở Hạ Đô lại cũng hết cách với cơn sốt cao của Phượng Tân.
“Mục lão tiên sinh, người để cho tất cả những người này đi xuống đi. Ta đến chăm sóc cho hắn. Ta cần một ít đá, vẫn muốn người chuẩn bị giúp một chút.” Diệp Lăng Nguyệt không phải là y sư, nhưng từ sau mấy lần nàng cứu Phượng Tân. Trong tiềm thức của Mục lão tiên sinh, đã biến nàng trở thành một người thầy thuốc.
Sau khi Mục lão tiên sinh rời đi, Diệp Lăng Nguyệt liền thả Tiểu Chi Ước trong Hồng Mông Thiên ra.
Tiểu Chi Ước nhảy đến trên giường, dùng móng vuốt thăm dò một chút trán của Phượng Tân, cảm giác vô cùng nóng bỏng, thiếu chút nữa thì nướng chín cả móng vuốt của Tiểu Chi Ước. Tiểu Chi Ước bị dọa sợ đến liền vội vàng thu móng vuốt lại.
Nước ở trước mặt Diệp Lăng Nguyệt liền đông thành băng.
Đem gói đá kia lại, thoa lên trên đầu Phượng Tân. Cách mỗi nửa giờ, nàng liền thay một lần.
Trong quá trình này, Diệp Lăng Nguyệt lại khống chế Đỉnh tức, từng chút một hấp thụ lấy khí lạnh trên người Phượng Tân. Cứ thế gần hai giờ đồng hồ, Diệp Lăng Nguyệt giày vò đến nỗi cả người đổ mồ hôi. Cơn sốt của Phượng Tân cuối cùng cũng lui xuống.
Sau một đêm bận rộn, Diệp Lăng Nguyệt bất tri bất giác liền dựa vào bên cạnh giường ngủ thiếp đi.
Hàng lông mi rất dài bỗng run rẩy run rẩy. Phượng Tân mở mắt ra, đáy mắt đã khôi phục một mảnh sáng rõ nét.
Lúc thấy Diệp Lăng Nguyệt, đáy mắt trong suốt của Phượng Tân có một tia kinh ngạc.
Chi Ước khi thấy Phượng Tân tỉnh lại, Tiểu Chi Ước định đánh thức lão đại nhà mình, lại thấy Phượng Tân làm một động tác “Chớ có lên tiếng”.
Hắn ôm lấy Diệp Lăng Nguyệt, hai người giữ nguyên áo nằm ở trên giường.
Chiếc giường này, hai người ngủ có chút chật chội. Ngưng mắt nhìn khuôn mặt của Diệp Lăng Nguyệt. Phượng Tân chỉ có thể cuộn lấy thân thể, nhếch miệng lên một nụ cười ấm áp. Hắn cảm thấy chưa bao giờ hạnh phúc đến như thế.
“Thiếu...” Lúc Mục lão tiên sinh đi vào, tiếng nói vừa phát ra liền mắc kẹt ở trong cổ họng.
Lão nhìn thấy cái gì vậy?
Trên giường nhỏ, thiếu gia cùng Lam cô nương nằm chung một chỗ. Tay thiếu gia nửa ôm lấy Lam cô nương, từ từ chìm vào giấc ngủ. Ngay cả lúc Mục lão tiên sinh đi tới, hắn cũng không có bị thức tỉnh.
Bao nhiêu năm rồi? Kể từ năm đó thiếu gia máu me khắp người lúc bị ôm trở về. Đã bao nhiêu năm rồi, thiếu gia không có cảm giác ngủ ngon đến như vậy.
Hình như, mỗi một lần Diệp Cô Nương ở đây. Thiếu gia cũng sẽ có vẻ vô cùng thoải mái. Nhắc mới nhớ, gần đây số lần hàn chứng của thiếu gia phát tác cũng ít đi rất nhiều.
Chẳng lẽ... hết thảy những điều này cũng là bởi vì Diệp Cô Nương? Mục lão tiên sinh không nhịn được xoa xoa khóe mắt, trong lòng đã thầm có một quyết định.
Giấc ngủ này của Diệp Lăng Nguyệt cũng rất ngon lành. Lúc tỉnh thấy thấy rất gần trong gang tấc là Phượng Tân đang ngủ say giấc nồng. Nàng giống như một cái lò xo từ trên giường nhảy dựng lên.
Mặt nàng đỏ ửng, nàng thế nào lại nằm cùng Phượng Tân chứ. Chắc chắn là do mình quá mệt mỏi, bất tri bất giác mà trèo lên giường của Phượng Tân.
Diệp Lăng Nguyệt uống mấy ngụm nước lạnh, đè xuống những xao động trong lòng.
Nàng để ý Đỉnh tức trong cơ thể mình. Chợt phát hiện, Đỉnh tức của mình lại tăng thêm một mảng lớn. Lúc nàng chữa trị cho Phượng Tân, rõ ràng tiêu hao không ít Đỉnh tức, thế nào Đỉnh tức không những ít đi mà ngược lại gia tăng thêm.
Vốn Đỉnh tức chỉ bằng một con rắn nhỏ, nay đã lớn bằng một con đại xà.
Từ sau khi có Đỉnh tức, Diệp Lăng Nguyệt luôn tìm trăm phương ngàn kế để tìm cách gia tăng Đỉnh tức. Nhưng trừ một lần có được Thủy Đỉnh kia ra, thì từ đó trở đi Đỉnh tức vẫn không tăng trưởng lần nào.
Chẳng lẽ nói? Là bởi vì lí do hấp thu khí lạnh trong cơ thể Phượng Tân?
Diệp Lăng Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng như vậy. Lúc phát hiện được điểm này, Diệp Lăng Nguyệt vô cùng vui sướng. Đây quả là một chuyện tốt a, vậy thì có nghĩa là, chỉ cần không ngừng giúp đỡ Phượng Tân chữa trị, thì Đỉnh tức của nàng có thể không ngừng lớn mạnh, đây cũng là một phương pháp nhất cử lưỡng tiện cực tốt.
Trên giường nhỏ, Phượng Tân cũng tỉnh dậy.
“Phượng Tân, ngươi vẫn còn đang sốt, không nên lộn xộn.” Diệp Lăng Nguyệt hoảng hốt vội vàng tiến lên đưa tay đỡ hắn dậy.
Lúc đụng chạm phải ánh mắt hơi khác thường của Phượng Tân, Diệp Lăng Nguyệt hồi hộp. Nàng hồi tưởng lại ngày hôm đó những lời mà Phượng Tân nói với mình. Trong lúc nhất thời, hai người ai cũng không nói lên lời, lúng túng.
Mãi lâu sau, Diệp Lăng Nguyệt mới cất lên một tiếng.
“Phượng Tân, cám ơn ngươi. Ngươi thật là một kẻ ngốc. Ngươi đem Đan dược cho mẹ ta, nếu ngươi có xảy ra chuyện gì, thì phải làm thế nào đây?” Diệp Lăng Nguyệt nghiêng đầu nhìn Phượng Tân, bởi vì sốt cao, trên mặt hắn như nhuộm thêm một tầng phấn, hết sức đẹp đẽ.
Cứ nhìn Phượng Tân như thế, tim Diệp Lăng Nguyệt có một chút chút mềm yếu rồi.
Đây là một người nam nhân làm cho người khác đau lòng.
“Cần gì phải nói cảm ơn. Đồ của ta, nếu là ngươi thích, thì đều có thể cầm đi.” Phượng Tân từ tốn nói một tiếng.
“Đan dược có tốt đến mấy, dùng ở trên người ta đều là lãng phí.”
“Không được nói linh tinh. Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt cắt ngang lời nói của Phượng Tân.
Phượng Tân mắc bệnh nặng, giống như một con tiểu thú cần phải được bảo vệ. Hắn dè đặt liếc nhìn Diệp Lăng Nguyệt. Ánh mắt ấy không khỏi khiến cho trái tim của Diệp Lăng Nguyệt mềm yếu đi mấy phần.
Phượng Tân ở giờ phút này, đẹp đẽ giống như trăng trong nước, hoa trong gương. Nhưng nếu không để ý thì sẽ biến mất.
“Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn Phượng Tân, ánh mắt kiên định lạ thường.
Phượng Tân nhất thời cứng họng. Nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Hôm đó, những gì ngươi nói ta đều nghe thấy cả rồi.” Lời nói của Diệp Lăng Nguyệt, khiến cho trái tim của Phượng Tân thoáng cái nhảy vọt lên. Lời hắn nói, Diệp Lăng Nguyệt đều nghe thấy rồi sao?