Mãi cho đến Phượng Tân từ suối nước nóng đi ra, Hồng Phóng mới nhìn rõ dung mạo của Bắc Thanh Phượng Vương.
Hồng Phóng lúc còn trẻ, cũng là một mỹ nam tử nổi danh Đại Hạ. Nhưng đứng ở trước mặt Bắc Thanh Phượng Vương, hắn cũng không khỏi ngẩn ra.
Tuổi tác đối phương không lớn, cùng lắm cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, chỉ có thể gọi là thiếu niên.
Nhìn nghiêng, hắn xuất trần thoát tục tóc đen tao nhã.
Nhìn gần, lông mày tựa như một làn khói nhẹ. Mắt phượng rực rỡ, sống mũi cao và đôi môi căng mọng, da thịt nõn nà. Cả người vừa giống nữ lại vừa giống nam. Hồng Phóng cũng là một người văn thải phong lưu mà cũng nghĩ không ra một từ nào thích hợp để hình dung về Phượng Vương trước mắt.
Hồng Phóng không nghĩ rằng Phượng Vương sẽ có bộ dạng che chở cho người đàn bà kia.
Nhìn dáng vẻ thân mật của hắn và người thị nữ kia. Đối phương nhất định là ái thiếp của Phượng Vương. Hắn cũng không thể, đem người từ trong ngực Phượng Vương mà kéo ra ngoài.
“Nếu có đắc tội, xin Phượng Vương tha thứ.” Hồng Phóng không có cách nào khác, chỉ có thể là sai người lục soát qua loa một vòng trong suối nước nóng. Đương nhiên là đều không lục soát thấy cái gì.
Đao Nô rất sợ thiếu gia mệt, đang muốn đón lấy Diệp Lăng Nguyệt. Nào ngờ lại bị Phượng Tân bắn cho một cái lạnh lùng nhìn. Hắn bị dọa sợ đến phải rụt tay về.
Đao Nô trước giờ chưa từng thấy thiếu gia có ánh mắt lạnh lùng như vậy.
Đang ôm Diệp Lăng Nguyệt trong ngực, Phượng Tân cũng không để ý tới đám người Hồng Phóng đã hướng đi nơi khác rồi.
“Phượng Tân, người đã đi rồi? Ngươi có thể thả ta xuống rồi?” Sau khi Diệp Lăng Nguyệt chắc chắn đám người Hồng Phóng đã rời đi, mới thò đầu ra.
Nàng nãy giờ luôn dán chặt vào lồng ngực trần của Phượng Tân. Ngửi thấy dương cương khí tứ trên người hắn, gương mặt đã sớm đỏ như tấm vải đỏ.
“Ngươi đang bị thương, đừng nên kích động.” Trong lời nói của Phượng Tân, có chút ý vị để khó mà kháng cự. Diệp Lăng Nguyệt còn muốn nói điều gì đó liền phát hiện tay chân nàng bị Phượng Tân kìm quá chặt. Nàng lại không thể giãy giụa, chỉ có thể để Phượng Tân ôm thẳng một mạch đến hành cung.
Người này rõ ràng là đang mắc bệnh nhưng có lúc khí lực cũng thật kinh hãi.
Vừa tiến vào hành cung, Phượng Tân liền ra lệnh Đao Nô lấy ra quần áo sạch.
Phượng Tân thích thanh tĩnh, lại có chút bệnh ưa sạch sẽ. Lần này đến hành cung dưỡng bệnh, hắn cũng chỉ đem theo một mình Đao Nô, ngay cả thị nữ cũng không mang.
Đao Nô cũng đã được giáo huấn từ trước. Sau khi mang tới bộ quần áo sạch, liền lập tức lui ra ngoài.
Phượng Tân lúc này mới buông Diệp Lăng Nguyệt xuống. Hắn lấy bộ quần áo sạch ra đặt ở bên cạnh Lăng Nguyệt.
“Lăng Nguyệt, ngươi bị thương ở chỗ nào?” Trong giọng nói của Phượng Tân, tràn đầy ân cần.
“Ta không bị thương, là mẹ ta bị thương. Phượng Tân, ngươi có thể xoay người đi một lát không.” Diệp Lăng Nguyệt có chút lúng túng nói.
Tình thế cấp bách vừa rồi, nàng còn không cảm thấy cái gì nhưng bây giờ chỉ có hai người nàng và Phượng Tân. Hơn nữa, quần áo hai người đều xộc xệch.
Phượng Tân lúc này mới phục hồi lại tinh thần. Mắt hắn nhìn Diệp Lăng Nguyệt, lại nghĩ tới hình ảnh lúc nãy hai người ôm nhau thật chặt. Ngay cả hắn cũng không biết, lúc nãy bản thân hắn lại có thể to gan lớn mật mà...
Hắn ho khan mấy tiếng, khí tức có chút đục ngầu, xoay người đi.
Trong phòng, lò sưởi đã được đốt lên. Sau lưng là tiếng quần áo xột xoạt.
Lúc quay đầu lại, Diệp Lăng Nguyệt đã thay xong quần áo. Bởi vì đi theo hắn không có thị nữ nên bộ quần áo này trên người Lăng Nguyệt lại là quần áo của Phượng Tân lúc còn trẻ mặc.
Y bào rộng rãi, khoác ở trên người nàng lại không có xấu xí chút nào. Bởi vì ống tay áo quá dài Lăng Nguyệt chỉ có thể sắn tay áo lên.
Ngực có chút gồ lên, yêu kiều ôm lấy phần eo, đôi chân thon dài, còn có mái tóc dài ướt cũng bị nàng vắt lên trên đầu một cách tùy tiện.
Rõ ràng là quần áo mình mặc năm xưa, nhưng Diệp Lăng Nguyệt mặc lên người, lại có một loại cảm giác không nói ra lời.
“Sao lại không lau khô tóc, nếu bị cảm mạo thì sẽ không tốt.” Đáy mắt Phượng Tân mang chút ôn hòa. Hắn đi lên phía trước bỏ tóc Lăng Nguyệt ra giúp nàng lau tóc.
Diệp Lăng Nguyệt lúc này nhìn qua, cực giống một con mèo rơi xuống nước.
Diệp Lăng Nguyệt lúc đầu còn có chút ngượng ngùng. Nhưng động tác của Phượng Tân lại rất tự nhiên. Nàng cũng không tiện cự tuyệt.
Vốn tưởng rằng, Phượng Tân vương gia như vậy, từ nhỏ đã được người khác chăm sóc nhưng cũng không ngờ rằng, động tác lau tóc của hắn rất là êm ái. Ngón tay thật dài chỉ lướt qua mái tóc của Lăng Nguyệt, ôn nhu khiến cho trái tim Diệp Lăng Nguyệt không khỏi nhảy lên mấy nhịp.
Lò sưởi ấm áp, rất nhanh đã sấy khô tóc cho Diệp Lăng Nguyệt. Mái tóc dài đen óng, thuận thế rủ xuống vai.
“Tùy tiện mà tạo một kiểu tóc là được rồi. Ta thường không biết tạo kiểu tóc.” Lăng Nguyệt tay chân vụng về muốn buộc tóc, kết quả càng làm càng hỏng bét. Ngày thường lúc ở Lam Phủ, đều là do thị nữ giúp nàng làm.
Một tiếng cười khẽ ở bên tai. Phượng Tân đẩy tay nàng ra, rất nhanh sau đó liền giúp nàng buộc xong một búi tóc đơn giản mà phóng khoáng.
“Phượng Tân, thật không nhìn ra ngươi thật là khéo tay. Nếu ngươi là con gái, không biết có bao nhiêu nam nhân sẽ chết mê chết mệt ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn một chút búi tóc trong gương, tấm tắc khen.
Bị nàng thuận miệng mà nói như vậy. Da mặt mỏng của Phượng Tân có chút đỏ ửng lên.
“Ta chỉ là buộc tóc cho ngươi mà thôi. Khi còn bé, ta thấy cha ta buộc tóc cho mẹ ta. Hồi đó, ta ngồi ở trên đầu gối của mẹ ta, cho nên có chút ấn tượng.” Lúc nói tới đây, trong đôi mắt đẹp đẽ kia của Phượng Tân thoáng qua một vệt nước.
Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên dừng lại. Nàng nhớ, lúc Phượng Tân còn nhỏ đã không còn cha mẹ.
Hơn nữa còn nghe nói, chứng hàn của hắn cũng là bị nhiễm từ khi đó. Không biết người thiếu niên đẹp đẽ như ảo ảnh trong nước, rốt cuộc đã phải trải qua một hồi ức thống khổ đến thế nào.
“Nhắc tới, hôm nay thật sự là nhờ có ngươi, nếu không ta chỉ sợ không trốn thoát được khỏi tay Hồng Phóng. Trời đã sáng chưa? Ta phải mau sớm trở về phủ tướng quân. Mẹ ta bị thương không biết thế nào rồi.” Diệp Lăng Nguyệt vội vàng đứng lên.
“Đợi một chút, Hồng Phóng trở lại trong thành, nhất định còn đang gia tăng giới nghiêm. Ngươi cùng theo ta về. Ta cũng đã lâu không gặp Lam tướng quân, nhân tiện đến phủ thăm viếng một chuyến.” Phượng Tân biết Lăng Nguyệt bây giờ đã là nhị tiểu thư nhà Lam phủ.
Lúc biết được nàng cũng tới Hạ Đô, tâm tình của Phượng Tân không để đâu hết vui mừng.
Lúc hai người cùng đi ra khỏi hành cung, Đao Nô kia giống như giống như một người gỗ, đã chuẩn bị xong xe ngựa Phượng phủ.
Lúc hắn thấy Diệp Lăng Nguyệt mặc quần áo của thiếu gia vẻ mặt còn có chút ngạc nhiên.
Lúc trở lại Hạ Đô, đúng như lời Phượng Tân nói, ở từng cửa thành ở Hạ Đô, Hồng Phóng đều cho trạm kiểm tra, may là được ngồi nhờ xe ngựa của Phượng phủ, nàng mới một đường thuận lợi mà tiến vào Hạ Đô.
Khi tới Phủ Tướng Quân, vừa mới xuống xe. Một bóng người từ trong Lam phủ vọt ra.
Lúc Yến Triệt nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt bình yên vô sự, rất hiển nhiên liền thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu thư, người không sao là tốt rồi.”
Lúc thấy Yến Triệt, lông mi Phượng Tân hấp háy, Yến Triệt thấy trên xe ngựa là một thiếu niên bước xuống.
Lúc nhìn thấy dung mạo của Phượng Tân, Yến Triệt cũng có một đờ đẫn.
Cõi đời này, lại có người đẹp đến như vậy sao.
Yến Triệt cũng thuộc dạng người ngoại hình ưa nhìn. Nhưng trước trước mặt vị thiếu niên quý khí này, lại khiến cho hắn lần đầu tiên sinh ra cảm giác tự hình xấu hổ.
Hơn nữa dựa vào trực giác trời sinh, Yến Triệt cũng cảm giác, gã thiếu niên ở trước mắt này có chút quan hệ không bình thường với Lăng Nguyệt.