Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 161




Khi thấy được nữ nhi Lăng Nguyệt, ánh mắt Diệp Hoàng Ngọc đã trở nên mơ hồ.

Nàng vốn tưởng rằng tối nay mình sẽ bỏ mạng tại nơi này, không còn cơ hội được nhìn thấy con gái nữa.

“Lăng Nguyệt, sao lại là con? Con mau đi đi, con đường này đều đã bị người của Hồng Phóng bao vây rồi, chúng ta không thể trốn thoát được.”

“Không, mẫu thân, con có cách để chạy trốn, người bị thương rồi, khoan hãy lên tiếng.” Diệp Lăng Nguyệt kiểm tra vết thương của mẫu thân, chân mày nhíu lại, tên Hồng Phóng đáng chết, hạ thủ quá tàn nhẫn.

Diệp Hoàng Ngọc trước kia vừa mới chữa khỏi gân mạch, nay lại bị đả thương, hơn nữa lần này thương thế lại còn nghiêm trọng hơn, Diệp Lăng Nguyệt cũng không nắm chắc, lần này có thể dùng đỉnh tức chữa khỏi được không.

Nàng vốn định đem mẫu thân giấu vào Hồng Mông Thiên, nhưng bây giờ mẫu thân đang bị thương, cần có người chăm sóc.

Nàng truyền một luồng đỉnh tức vào trong cơ thể Diệp Hoàng Ngọc, sau khi bảo vệ được tâm mạch của Diệp Hoàng Ngọc, con ngươi của Diệp Lăng Nguyệt đảo một vòng, cuối cùng nghĩ ra được một cách.

Nàng cõng Diệp Hoàng Ngọc lên, phóng người vài cái đã đến được xe ngựa của Lam phủ.

Vén xe ngựa lên, Diệp Lăng Nguyệt lắc mình trốn vào trong.

Trên xe, khi Lam Ứng Vũ và Lam phu nhân thấy Diệp Hoàng Ngọc bị trọng thương cũng giật nảy mình.

“Lăng Nguyệt, đây là chuyện gì?” Lam Ứng Vũ và mấy người Lam phu nhân vốn đang ngồi trên xe ngựa trở về Lam phủ, chợt nghe đến phía trước truyền tới tiếng hô hoán có “thích khách”.

Lam tướng quân cũng biết, tối nay thái tử uống nhiều, ở cùng một chỗ với Hồng Ngọc Lãng.

Hắn chỉ nghĩ là có người hành thích thái tử, đang muốn chạy lên phía trước thì phát hiện đường phố đã bị thị vệ Hồng phủ phong tỏa.

Mà lúc này, Diệp Lăng Nguyệt đang ngồi trên xe ngựa đột nhiên không rõ nguyên nhân trở nên hoảng loạn, nàng không nói gì, liền lướt người phóng đi.

Thật không ngờ dự cảm của Diệp Lăng Nguyệt ấy vậy mà lại rất chuẩn xác, người hành thích chính là Diệp Hoàng Ngọc.

Chẳng qua là Diệp Hoàng Ngọc và thái tử không thù không oán, hiển nhiên là nàng đã hành thích nhầm người, cứ ngỡ hành thích được Hồng Phóng không ngờ người đó lại là thái tử.

“Các nàng tạm ở yên trên xe, ta đi thăm dò tình hình.” Lam Ứng Vũ xuống xe, đi về phía trước dò hỏi tin tức.

“Nghĩa mẫu, mẹ con bị thương rất nặng, con tạm thời đã bảo vệ tâm mạch của người, bây giờ đường phố bị Hồng Phóng phong tỏa, muốn đi ra ngoài, nhất định phải bị kiểm tra, con để mẫu thân ở trên xe ngựa trước đã, nghĩa mẫu hãy giúp con chăm sóc người.” Diệp Lăng Nguyệt dứt lời, liền giúp Diệp Hoàng Ngọc thay y phục dạ hành ra, rồi lại mặc vào y phục dạ hành của nàng, sau đó liền xuống xe.

Hồng Phóng là một kẻ giảo hoạt, hắn nhất định sẽ cho lục soát dọc theo con phố, phải nghĩ cách dẫn dụ người đi thì mẫu thân và vợ chồng Lam gia mới có thể thoát ra một cách thuận lợi.

“Lăng Nguyệt, con hãy để ta xuống, ta không thể để người của Lam gia bị liên lụy.” Diệp Hoàng Ngọc muốn gượng dậy, nàng biết nữ nhi nhất định là muốn thay mình dẫn dụ Hồng Phóng rời khỏi.

Tu vi của Hồng Phóng thật sự không phải chuyện đùa, nữ nhi Lăng Nguyệt của nàng căn bản không phải là đối thủ của hắn.

“Không, Diệp tam tiểu thư, người đang bị thương không thể nào rời khỏi đây. Hai vợ chồng chúng ta, nếu như đã nhận Lăng Nguyệt làm nghĩa nữ, thì chúng ta chính là người một nhà.” Lam phu nhân thân là phụ nhân, cũng chưa từng gặp qua cục diện như vầy.

Nàng dù sao cũng là thê tử của Lam Ứng Vũ, trải qua những lần thăng trầm của trượng phu, tâm tính so với những người phụ nhân bình thường đã trở nên kiên cường hơn rất nhiều.

Nàng sau một hồi kinh hồn bạt vía, trong lòng cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng cũng biết, việc chứa chấp Diệp Hoàng Ngọc một khi bị phát hiện, hậu quả sẽ không thể nào lường hết được.

Nhưng mà nàng rất khâm phục con người Diệp Hoàng Ngọc, dám yêu dám hận, nói nàng giao người ra nàng thật sự làm không được.

Nàng tin rằng nếu như trượng phu Lam Ứng Vũ và con gái Lam Thải Nhi có ở đây, thì họ cũng sẽ tán đồng với suy nghĩ của nàng, nàng nhất định phải tìm cách cứu Diệp Hoàng Ngọc.

“Phu nhân nói không sai, Diệp muội tử, ngươi không nên khích động. Đứa trẻ Lăng Nguyệt vốn rất nhanh trí, nàng nhất định sẽ có phương pháp.” Lam Ứng Vũ sau khi hỏi thăm tin tức xong đã quay trở lại.

Tình thế quả thật giống như những gì Diệp Lăng Nguyệt nghĩ đến, từ đầu đường đến cuối đường, ngay cả những nhà dân lân cận con phố này, Hồng Phóng đều đã cho người lục soát khắp một lần.

Những người trong các khu viện trạch cũng bị đuổi ra ngoài.

Ở trên đường phố, mỗi chiếc xe ngựa đi qua đều phải xuất trình chứng minh thân phận thì mới được thông hành.

“Nghĩa phụ, làm phiền mọi người nhất định phải đưa mẹ ta ra ngoài.” Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe xong, tâm tư đã định, dựa vào thân phận của Lam Ứng Vũ, muốn vượt qua đợt kiểm tra này, cũng sẽ không có vấn đề gì.

“Lăng Nguyệt, con muốn đi đâu?” Lam Ứng Vũ nhìn Diệp Lăng Nguyệt một thân y phục dạ hành, trong lòng không khỏi lo lắng.

“Nghĩa phụ, trên xe ngựa giấu không nhiều người như vậy. Để tránh cho lộ ra chân tướng, mọi người hãy đi trước đi, con sẽ len lén đi theo sau mọi người.” Diệp Lăng Nguyệt đeo tấm vải che mặt lên, xoay người một cái đã đứng dưới mái hiên.

Lam Ứng Vũ đưa mắt nhìn xe ngựa, quả thật cũng không thể nào chứa nổi bốn người, ông đành thở dài một tiếng rồi bước lên xe ngựa.

Nhờ Hồng Phóng kịp thời ứng cứu, thái tử điện hạ đang say rượu chẳng qua cũng chỉ bị kinh hoảng, chứ không có bị thương.

“Làm loạn, dám hành thích bản thái tử, Thái Bảo, ngươi nhất định phải bắt tên thích khách kia, cho hắn nếm mùi bị băm thành trăm mảnh.” Thái tử Đại Hạ, cũng chính là con trai bảo bối của Lạc quý phi. Hắn là một thiếu niên mặt mũi gầy gò, vẻ mặt u ám, dung mạo tuy cũng coi như thanh tú đẹp đẽ, nhưng tính khí lại rất nóng nảy.

Hiện tại hắn đang nổi cơn tam bành, người đi bên cạnh hắn, chính là Hồng Ngọc Lang.

Hồng Ngọc Lang từ nhỏ đã cùng thái tử lớn lên, nên rất hiểu rõ tính khí của thái tử, sau khi trấn an mấy câu, thì cơn tức của thái tử mới có thể dịu bớt.

“Thái tử yên tâm, cha ta nhất định sẽ tìm được tên thích khách kia.” Ban nãy Hồng Ngọc Lang cũng bị dọa cho giật mình, tên thích khách vừa rồi kia, thân thủ cũng rất lợi hại.

Lúc đó thái tử uống say, nhưng Hồng Ngọc Lang không say, hắn rõ ràng nghe được tên thích khách kia kêu lên, “Hồng Phóng, để mạng lại.”

Rất hiển nhiên, người kia là tới hành thích cha hắn, có điều giọng nói của tên thích khách kia, rõ ràng là giọng nữ.

Hơn nữa vừa rồi hắn cũng đã để ý thấy, phụ thân rõ ràng đã có cơ hội giết chết nữ thích khách đó, nhưng không biết vì sao lại không hạ thủ.

Lúc này trong lòng Hồng Phóng cũng ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Hắn hoài nghi nữ thích khách kia chính là Diệp Hoàng Ngọc năm xưa bị hắn vứt bỏ.

Chẳng qua là lúc Diệp Hoàng Ngọc bị đuổi ra khỏi Hồng phủ, rõ ràng đã bị Gia Cát Nhu hạ thủ, đả thương kinh mạch, theo lý mà nói, Diệp Hoàng Ngọc hiện tại phải không khác gì một phế nhân mới đúng.

Nhưng vì sao nữ thích khách vừa nãy lại là một cao thủ Đan Cảnh, chẳng lẽ Diệp Hoàng Ngọc đã gặp được kỳ ngộ gì?

Nghĩ đến Diệp Hoàng Ngọc, Hồng Phóng cũng không khỏi nghĩ tới một người, đó chính đứa con gái năm đó bị đuổi ra khỏi Hồng phủ cùng với Diệp Hoàng Ngọc.

Đứa con gái kia cũng là cốt nhục của hắn, chỉ là năm đó, bởi vì Diệp Hoàng Ngọc không biết phải trái, mà đứa trẻ kia mới bị té biến thành kẻ ngốc.

“Cha, cha!” Tiếng gọi của Hồng Ngọc Lang khiến Hồng Phóng thu lại tâm tư.

“Ngọc Lang, ngươi hãy chăm sóc thái tử, ta đi đến đầu đường xem thử. Thái tử điện hạ, người cứ việc yên tâm, thuộc hạ đã sai người phong tỏa đường phố, tên thích khách kia hiện đang bị thương, dù hắn có bản lĩnh lớn cách mấy, thì cũng không thể nào chạy thoát được.” Hồng Phóng nói.

Hồng Phóng dẫn theo người đi về hướng đầu đường.

Tối nay vừa đúng lúc tiệc tết Trung Nguyên vừa tan, con đường này chính là con đường từ cung đi ra nhất định phải đi qua, hiện tại không ít xe ngựa của các quan viên đã dồn lại đầu đường để kiểm tra, sau khi chứng minh được thân phận thì mới có thể rời đi.

Hồng Phóng lúc chạy tới, vừa vặn gặp phải xe ngựa của Lam phủ muốn đi qua.