Nghe thái hậu hỏi tới hoàng hậu, Diệp Lăng Nguyệt liền cảm thấy có mấy phần kỳ quái, nàng còn tưởng rằng, người mỹ phụ mặc cung trang màu đỏ kia chính là hoàng hậu Đại Hạ.
Diệp Lăng Nguyệt mặc dù vẫn chưa quen thuộc với quy củ trong cung, nhưng trước khi vào cung, Lam phu nhân cũng đã dạy dỗ một chút lễ nghi cơ bản, trong đó một số điều cấm kỵ trong cung yến, ví dụ như ăn uống, lời nói, thậm chí là màu sắc quần áo.
Trong đó có một điều, chính là màu đỏ, trong buổi cung yến, chỉ có hoàng hậu mới được mặc màu sắc này.
Nhưng cái vị ở trước mắt kia...
Người mỹ phụ mặc cung trang kia ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn xanh rực rỡ, bộ cung trang màu đỏ lộng lẫy của nàng, đúng là đã vô cùng cao quý lại còn tăng thêm mấy phần hoa lệ.
Trên làn váy rộng, hoa văn phượng ánh vàng óng ánh, mái tóc đen vấn kiểu pháp kế cầu kỳ, trên tóc lại điểm xuyết thêm mấy viên đông châu màu sắc êm dịu, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Ăn vận như vậy, rõ ràng là hấp dẫn ánh nhìn của tất cả những người xung quanh.
“Hồi bẩm thái hậu, hoàng hậu nương nương vốn dĩ đã định tới, nhưng mà Lục Hoàng Tử lại phát bệnh, nàng chỉ có thể ký thác thần thiếp phụ trợ thái hậu, chủ trì cung yến tối nay.” Vĩ mỹ phụ này vóc người đầy đặn, dung mạo gợi cảm, chính là Lạc quý phi được đương kim hoàng thượng sủng ái
Lạc quý phi, cũng là mẫu phi của thái tử, mà thái tử và Hồng phủ có quan hệ rất thân thiết, Hồng Phóng là thái tử Thái Bảo, Hồng Ngọc Lang bạn chơi từ nhỏ của thái tử, hai nhà quan hệ rất là thân cận.
Cho nên vừa mới ngồi vào ghế, Lạc quý phi liền cùng Gia Cát Nhu chuyện trò.
Vừa nhắc tới Lục Hoàng Tử, yến tiệc liền yên tĩnh.
Các tiểu thư, phu nhân thường xuyên đến tham gia cung yến đều biết, hoàng hậu nương nương sinh Lục Hoàng Tử có bệnh, hai mẹ con thường xuyên ở trong cung tu dưỡng, dường như không xuất hiện trong những trường hợp thế này, mỗi lần đều là Lạc quý phi thay mặt chủ trì.
Thời gian lâu dài, Lạc quý phi đã thực sự trở thành người nắm quyền hậu cung đứng sau thái hậu.
Về phần Lục hoàng tử, đây lại càng là một điều cấm kỵ trong Hạ cung, hiếm có người dám nhắc tới trước mặt thái hậu.
Vẻ mặt thái hậu có chút không vui, nàng phất tay một cái, cũng không hỏi thêm nữa, trực tiếp ra lệnh khai mạc cung yến.
Các vị phu nhân và tiểu thư nhà đại thần lúc này mới rối rít nhập tiệc, tiệc rượu vừa khai mạc liền có mấy người vũ nữ và nhạc sĩ cung đình tiến vào, thổi đàn ca hát, nhảy múa khiêu vũ.
Đan quế đưa hương, trăng treo trên đầu, cung yến là một cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.
Lam Lăng Nguyệt thuận miệng ăn mấy miếng thức ăn, nhìn sang thấy Lam phu nhân trong lòng có chút không yên.
“Mẹ, người sao thế?” Diệp Lăng Nguyệt còn tưởng rằng, Lam phu nhân khó chịu vì những lời Nam Cung Khuynh Lâm nói lúc trước.
“Không có gì, ta chỉ là đang lo lắng cho hoàng hậu nương nương, bệnh của Lục Hoàng Tử, xem ra vẫn không có chuyển biến gì”
Lam phu nhân khi nhắc đến hoàng hậu, trong mắt có mấy phần ngẩn ngơ.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt chăm chú nhìn mình, Lam phu nhân mới áy náy cười một tiếng.
“Hoàng hậu nương nương trước khi nhập cung, cha ta đã từng là tiên sinh dạy học trong phủ của nàng, hai chúng ta chính là bạn từ thuở nhỏ, nàng sau đó bị chọn tiến cung, ta cũng gả cho cha con. Mấy năm trước, chúng ta vẫn còn lui tới, nhưng từ sau khi thân thể Lục hoàng tử không tốt, nàng liền rất ít lộ diện. Nói ra, cũng đã nhiều năm rồi.” Nhắc đến chuyện cũ năm xưa, Lam phu nhân lộ ra vẻ cảm khái, thở dài một tiếng.
Hoàng hậu lúc mới gả vào, rất được Hạ đế yêu thích, nhưng từ sau khi Lục Hoàng Tử thân thể không tốt, tính tình hoàng hậu trở nên cô tịch rất nhiều, những người lúc trước thường qua lại cũng không gặp nữa, thậm chí ngay cả Hạ đế cũng bị nàng lạnh nhạt.
Dần dà, Hạ Đế cũng chuyển sang sủng ái những phi tần khác, trong số đó có Lạc quý phi, vốn xuất thân là cung nữ thiếp thân của Hạ đế, hiện đang được sủng ái nhất.
Lạc quý phi sinh ra được Tứ hoàng tử, còn được phong làm thái tử.
Trong triều mọi người đều nói, thái tử tương lai sẽ thừa kế đại điển, trở thành tân Hạ đế, điều này sẽ đem lại địa vị cho Lạc quý phi, nước lên thì thuyền cũng cao lên mấy phần.
“Lăng Nguyệt, mẹ có một việc luôn muốn nhờ con, lần trước con đã giúp phụ thân chữa khỏi bệnh, giờ con có thể đến xem giúp bệnh của Lục hoàng tử không?” Lam phu nhân cầu xin Diệp Lăng Nguyệt.
Đối với Lam phu nhân mà nói, Diệp Lăng Nguyệt có thể chữa khỏi căn bệnh cố hữu của Lam thái thú, y thuật của nàng nhất định cao hơn ngự y và phương sĩ rất nhiều.
Diệp Lăng Nguyệt nhất thời cứng họng.
Nói đến đây, nàng nào phải y thuật cao minh gì, chẳng qua chỉ là nhờ vào đỉnh tức và Hồng Mông thủ trát, có sao học theo y vậy mà thôi.
Có điều những thứ này, nàng không thể nói thật cho mẫu thân biết.
“Mẹ, chuyện này chúng ta để sau hãy nói. Dù sao trong cung ngự y đông đảo, thái hậu nương nương và hoàng hậu nương nương cũng sẽ không đồng ý để một phương sĩ vô danh như con xem bệnh cho Lục hoàng tử.” Diệp Lăng Nguyệt an ủi mẫu thân.
Lam phu nhân sau khi nghe xong cũng gật đầu một cái.
Đều là do nàng quá nóng lòng, quên quy củ trong cung, xem ra nếu muốn xem bệnh thì cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Hai mẹ con đang nói chuyện thì tiếng nhạc chợt dừng.
“Thái hậu nương nương, hôm nay vừa khéo là tết Trung Nguyên, nguyệt mỹ nhân đoàn viên. Ở đây đều là nữ nhi cao quý của Đại Hạ vương cung chúng ta, các nàng người người đều giỏi văn giỏi võ, không bằng để cho các tiểu thư tiến lên, biểu diễn một chút tài nghệ, giúp người thêm vui vẻ.” Lạc quý phi nhận được ánh mắt của Gia Cát Nhu liền hiểu ý, rót lời ngon ngọt vào bên tai thái hậu.
Thái hậu uống vào chút rượu, tâm tình cũng không tệ lắm, liền gật đầu một cái.
“Ai biểu diễn tốt, ai gia sẽ có thưởng.”
Tiểu thư các nhà nghe xong liền phấn chấn tinh thần, đây chính là cơ hội tốt để thể hiện trước mặt thái hậu. Những nữ nhi nhà văn thần thì khảy đàn vẽ tranh, ngâm thơ đối câu, những nữ nhi nhà võ quan thì múa kiếm đánh quyền, nhất thời buổi cung yến trở nên vô cùng sôi nổi.
Hồng Ngọc Oánh cũng tiến lên, múa bộ bộ kiếm pháp tuyệt đẹp.
“Hồng phủ tướng môn hổ nữ, Ngọc Oánh tiểu thư kiếm pháp rất có phong độ của thái tử Thái Bảo, ban thưởng vàng năm mươi lượng.”
Hồng Ngọc Oánh được phần thưởng, kiêu ngạo không dứt, bước xuống sân như một con chim khổng tước, lúc này, nàng vừa vặn thấy Lam phu nhân đang ngồi cùng một chỗ với Diệp Lăng Nguyệt.
Nàng nhướng mày một cái, bỗng nhiên nói.
“Thái hậu nương nương, nói đến tướng môn hổ nữ, Lam đại tiểu thư mới thật sự là tướng môn chi hậu, năm đó tại cung yến nàng thể hiện một bộ quyền pháp, được người tán thưởng không thôi. Đáng tiếc, Lam đại tiểu thư người không có ở đây, có điều Lam gia nhị tiểu thư hiện cũng có mặt, chi bằng để cho nàng thay thế Lam đại tiểu thư biểu diễn một phen.”
Hồng Ngọc Oánh vừa dứt lời, vẻ mặt Lam phu nhân liền hiện lên vài phần khó xử.
Nàng tối nay vốn đã có thể lẳng lặng mà trải qua.
Thế nhưng vì sao, hết lần này đến lần khác lại có kẻ đến khiêu khích hai mẹ con nàng.
“Ồ? Lam gia nhị tiểu thư cũng tới. Nghe nói ngươi là con gái Lam tướng quân mới nhận về từ dân gian, tiến lên mấy bước, để cho ai gia nhìn một chút.” Thái hậu nương nương cũng nghe nói Lam Ứng Vũ lại có thêm một người con gái, hôm nay cung yến có quá nhiều người nên thái hậu đã quên mất, nay có Hồng Ngọc Oánh lên tiếng nhắc nhở, nàng liền nhớ ra.
Các mệnh phụ quý tộc khác đều yên lặng, đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi của hai mẹ con Lam gia.
Thái hậu nương nương thích Lam gia đại tiểu thư, còn tự thân phong nàng làm quận chúa, chuyện này đã từng gây nên một trận bàn luận ở Hạ Đô, lần này Lam nhị tiểu thư, không biết có thể chiếm được sự yêu thích của thái hậu nương nương hay không, hay chỉ khiến người chán ghét?