Nghe Lam Thải Nhi nói Diệp Lăng Nguyệt mới chợt nhớ, nàng đến Hạ Đô này, bất tri bất giác đã hơn một tháng.
Nàng rời khỏi Lưu Ly Thành cũng đã hơn một tháng, trừ lúc vừa tới Hạ Đô, nàng có viết một lá thư gửi về Diệp gia, thông báo cho mẫu thân và người của Diệp gia nàng ở bên ngoài vẫn bình an, cho đến giờ cũng không có liên lạc gì với mẫu thân.
Cũng chẳng biết tại sao, mẫu thân vẫn chưa hồi âm.
Trong trí nhớ của “ngốc nữ Diệp Lăng Nguyệt”, tết Trung Nguyên năm ngoái, chính là thời gian hiếm hoi mẫu thân có mặt ở nhà, lúc đó các nàng ở bắc trang, cùng Lưu ma đón tết Trung Nguyên.
Năm nay nàng không có ở đó, chắc hẳn mẫu thân lại phải cô đơn.
Cũng không biết mọi người trong nhà ở Lưu Ly Thành hiện giờ như thế nào.
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng Nguyệt dự định chốc lát nữa sẽ viết một lá thư gửi về.
Tết Trung Nguyên chính là ngày lễ dân tộc truyền tống của Đại Hạ.
Hàng năm vào tết Trung Nguyên, hoàng cung cũng sẽ tổ chức đại hội thưởng nguyệt tết Trung Nguyên, phàm là quan chức ngũ phẩm trở lên đều phải mang người nhà vào dự tiệc, yến tiệc do chính hoàng thượng cùng hoàng hậu chủ trì.
Đại hội thưởng nguyệt tết Trung Nguyên cũng chính là một buổi thịnh yến giao thiệp của Hạ Đô.
Lam Ứng Vũ mới vừa được điều nhiệm nhậm chức ở Hạ Đô, vừa hay lại gặp được “con gái” của Lam phủ, cho nên lần này Lam phu nhân muốn chính thức mang theo Diệp Lăng Nguyệt tiến vào giới quý nữ của Hạ Đô.
Lam Thải Nhi đương nhiên không dám thờ ơ, thậm chí còn không tiếc trì hoãn thời gian đột phá Đan Cảnh của bản thân.
“Tỷ tỷ, bế quan mới là điều quan trọng nhất. Ta nghe nói, đột phá đến Đan Cảnh, thời cơ rất là quan trọng, tỷ một khi bỏ qua thời cơ tốt nhất, ngày sau đột phá sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Bây giờ đến tết Trung Nguyên còn có mấy ngày, tỷ hãy bế quan trước, cung yến tết Trung Nguyên lần này hãy tin tưởng ta và mẫu thân nhất định có thể đối phó.” Diệp Lăng Nguyệt khuyên Lam Thải Nhi.
Lam Thải Nhi sau khi suy nghĩ, quyết định làm theo lời Diệp Lăng Nguyệt nói, bế quan đột phá.
Ngày thứ hai, Diệp Lăng Nguyệt vẫn giống như thường ngày, đi đến Hoằng Vũ Điện học võ.
Sau sự việc ngày hôm qua, trong Hoằng Võ Điện, những võ sinh quý tộc kia nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt cảm giác như nhìn thấy sát tinh, vội vã tránh ra xa.
Phong Tuyết ngược lại mặt đầy vẻ phấn chấn, vừa tiến vào Hoằng Vũ Điện liền chào đón.
“Lưu Thành đâu?” Diệp Lăng Nguyệt thấy kỳ quái cất tiếng hỏi.
“Hắn tối hôm qua sau khi dùng Lam Văn Huyền Âm Đan xong, sáng sớm nghe nói đã đột phá rồi, dọa phụ mẫu hắn giật mình một phen, nghe nói Lưu Trưởng Sử ngay cả buổi chầu sáng sớm cũng không đi, cáo bệnh ở nhà trông chừng.” Phong Tuyết trong mắt tràn đầy vui sướng, nàng và Lưu Thành đều là sau khi dùng Lam Văn Huyền Âm Đan xong, mới phát hiện công dụng của nó quá diệu kỳ, so với Huyền Âm Đan mua ở bên ngoài kia, quả thật tốt hơn quá nhiều.
Phong Tuyết sau khi dùng, cũng cảm giác tu vi tăng vọt nhanh chóng, dùng hết một chai, nàng tin chắc sẽ có thể đột phá đến Tiên Thiên.
Cộng thêm nàng và Lưu Thành có được thú sủng bậc năm, sau này trong Hoằng Vũ Điện, bọn họ rốt cuộc không cần phải sợ những võ sinh quý tộc kia nữa.
“Hình như cũng không thấy Vu Chiêu?” Diệp Lăng Nguyệt nhìn chung quanh một chút.
“Nghe nói Lại Bộ Thượng Thư cho hắn nghỉ dài hạn, chuyện hắn vu cáo giá họa ngày hôm qua đã làm mất hết mặt mũi, bọn người Hồng Ngọc Lang chắc hẳn cũng không chịu tiếp nạp hắn.” Phong Tuyết bĩu môi một cái.
“À nhắc mới nhớ, hôm nay còn có trò hay để xem đó, thật muốn nhìn dáng vẻ Hồng Ngọc Lang nhức nhối giao ra Xích Thố Thông cấp năm. Lần này, Thanh Hải Thế Tử xem như vô tình chiếm được món hời rồi.”
“Phong tiểu thư, ở sau lưng len lén nói xấu người khác cũng không phải là thói quen tốt.” Bọn họ vốn đang nói chuyện liền nhìn thấy Thanh Hải Thế Tử đi tới.
Hắn quay sang hai nàng chào một cái, thần khí rất có sức sống.
Xích Thố Thông, loại Linh Mã này Diệp Lăng Nguyệt cũng có nghe qua.
Nghe đồn Xích Thố Thông là một loại bảo mã, nó có thể ba ngày không ăn lương thảo, đi nhanh trăm dặm.
Hơn nữa dù là ở đường tuyết, sa mạc hay thậm chí là ao đầm, nó cũng có thể bước đi như bay, đạp tuyết vô ngấn (*).
Hồng phủ lão hầu gia vốn rất thương yêu tiểu tôn tử Hồng Ngọc Lang.
Xích Thố Thông này nghe nói là hắn tự mình đến khu vực Tuyết Nguyên bắt về.
Không lâu sau, Hồng Ngọc Lang mang theo Xích Thố Thông tới.
Hôm qua Hồng Ngọc Lang cùng Thanh Hải Thế Tử đã giao ước, không ít người trong Hoằng Vũ Điện đều đã biết. Một Hồng Ngọc Lang vốn dĩ trước giờ không để ai vào mắt, nay lại nhận thua, chuyện như vậy tự nhiên sẽ khiến không ít người kéo đến xem.
Thanh Hải Thế Tử cùng đám người Diệp Lăng Nguyệt cũng cùng nhau bước ra khỏi Hoằng Vũ Điện.
Vốn tưởng rằng Hồng Ngọc Lang sẽ đích thân cưỡi ngựa tới, không ngờ rằng Xích Thố Thông vốn được tương truyền là có thể đạp tuyết bay trăm dặm vậy mà lại bị nhốt trong lồng, đặt lên một chiếc xe đưa tới.
Xa xa nhìn lại, chiếc xe ngựa nhốt Xích Thố Thông kia cao chừng bảy tám thước. Con tuấn mã bị nhốt ở bên trong thân cao gần hai mét, đầu trông như thỏ, toàn thân lông màu đỏ rực, không có một cọng màu khác, tứ chi cường tráng vô cùng, nhìn một cái liền biết đó chính là thiên lý bảo mã.
“Thanh Hải Thế Tử, Xích Thố Thông ta đã mang đến, chỉ có điều, con ngựa này tính tình vô cùng hung hãn.” Hồng Ngọc Lang vẫn là một bộ dạng công tử nhẹ nhàng, hắn vung tay lên, cái lồng liền bị đẩy tới trước người Thanh Hải Thế Tử.
Thấy người xa lạ, Xích Thố phì ra một hơi, dáng vẻ vô cùng cáu gắt.
Xích Thố Thông này đến tay Hồng Ngọc Lang cũng đã nhiều ngày rồi, nhưng do tính hình quá hung hãn, toàn bộ Hồng phủ, trừ lão hầu gia ra, không có ai có thể cưỡi được nó.
Vì vậy cho nên lần này Hồng Ngọc Lang vẫn không thể cưỡi ngựa đến Hoằng Vũ Điện.
Hồng Ngọc Lang hôm qua sau khi về phủ, buồn bực không thôi, nhưng sau đó lại thay đổi suy nghĩ, Thanh Hải Thế Tử cứ coi như là có được con ngựa quý này, thì cũng không có cách nào cưỡi nó, chẳng may khống chế không thích đáng thì còn có thể bị thương nữa.
“Thế tử, người là thân thể vàng ngọc, ngựa này tính tình hung hãn, hay là để cho thuần thú sư trong phủ đến thuần phục trước.” Trong Thanh Hải Hầu phủ có xây Trân Thú viên, thuần thú sư ưu tú cũng có rất nhiều.
Thanh Hải Thế Tử rất coi trọng con Xích Thố Thông này, liền phái một thuần thú sư có kinh nghiệm nhất đến.
Nào ngờ đối phương vừa mới lên ngựa, con Xích Thố Thông liền kêu la như sấm, lỗ mũi không ngừng phì phì, vô cùng bướng bỉnh, dù thế nào cũng không chịu nhân nhượng.
Nó xoay người một cái liền khiến cho thuần thú sư cấp bậc hậu Thiên Cảnh ngã nhào lộn té xuống.
“Mau đi cứu người.” Thanh Hải Thế Tử cũng không ngờ con Xích Thố Thông này tính khí lại nóng nảy như vậy, vội vàng kêu người tiến lên.
Thế nhưng con Xích Thố Thông này dường như là bị giật mình, hoàn toàn không nghe sai khiến, nhảy dựng đạp bốn phía, va chạm với mấy tên hạ nhân võ giả của Thanh Hải Hầu phủ liền khiến những người đó nhẹ thì bị hất tung lăn ra đất, nặng thì trực tiếp bị giẫm gãy xương đùi.
Xích Thố Thông cấp năm một khi phát điên lên, thực lực không hề kém hơn một tên Tiên Thiên võ giả đỉnh cao, nói nó là ngựa nhưng nó lại càng giống như một con mãnh thú nóng nảy, hai mắt đỏ ngầu, miệng thở hổn hển.
Tất cả những võ sinh vốn đang đứng ở ngoài xem chuyện đều bị dọa cho sợ hãi, vội vàng tránh ra.
Hồng Ngọc Lang ở bên cười lạnh, muốn chiếm đoạt thứ hay ho của Hồng phủ cũng đâu có dễ dàng vậy.
Xích Thố Thông kia sắp phóng vào trong Vương Hoằng Võ Điện, Diệp Lăng Nguyệt và Phong Tuyết đang đứng ở cửa dường như sắp bị giẫm phải.
“Phong Tuyết, ngươi lui sang một bên đi.” Nhìn thấy con Xích Thố Thông kia, Diệp Lăng Nguyệt nhíu mày.
Con Xích Thố Thông này nhìn qua có chút gì đó không bình thường, tình huống so với lúc Diệp Lăng Nguyệt phát hiện ra Đại Hoàng cũng không khác biệt mấy.
Hay là nói, nó cũng bị bệnh?
***
Chú thích
(*) Đạp tuyết vô ngấn: đạp lên tuyết không để lại dấu vết