Hồng Ngọc Oánh vui vẻ không thôi, phải biết rằng, người của một Tướng Quân phủ nhỏ bé, làm sao dám đắc tội với người của Hầu phủ.
Có Thanh Hải Thế Tử che chở thì thế nào?
Cũng không xem thử xem mẹ nàng là ai, cha nàng cha là ai.
Chủ tiệm thú sủng thấy hai cô tiểu thư rốt cuộc cũng ngưng tranh giành, trong lòng thầm cám ơn “ông trời phù hộ”, vội vàng đem số trứng hai mẹ con Gia Cát Nhu chọn trước đó, tổng cộng năm mươi ba cái giao cho Diệp Lăng Nguyệt.
“Đem ấp trứng đi.” Diệp Lăng Nguyệt trên mặt vẫn là biểu hiện tức giận bất bình, nhưng trong lòng đã cười đến hả hê.
Hồng Ngọc Oánh, ngươi thật sự cho rằng ngươi thắng?
Trò hay sắp mở màn rồi.
“Mẹ, vẫn là mẹ tốt với Oánh Nhi nhất, cái thứ dã chủng kia muốn tranh đoạt với Oánh Nhi sao, nằm mơ đi.” Hồng Ngọc Oánh ôm quả trứng kia giống như là đang ôm một món bảo bối.
“Đứa nhỏ này thật là quá tùy hứng mà, còn không mau đem trứng ấp đi, cái này phải tốn hết hơn ba nghìn lượng mới mua về được đó.” Gia Cát Nhu cũng rất tò mò đối với quả trứng đã gây ra một trận sóng gió này, nàng vừa định đưa tay sờ quả trứng kia thì...
Ngay lúc này...
“Oành” một tiếng, quả trứng duyên kia đột nhiên nổ tung, không hề có dấu hiệu báo trước.
Nhất thời, toàn bộ tiệm thú sủng đều bốc lên một mùi trứng thối không thể diễn tả thành lời.
Nhìn lại hai mẹ con Gia Cát Nhu, trên người các nàng, tất cả đều là một thứ chất lỏng nhầy nhụa, trên mặt, giống như là bị hột gà thối đập trúng, khắp nơi đều là lòng đỏ và lòng trắng trứng.
Bộ dạng khuê tú đại gia, bộ dạng thái thái nhà quan gia, tất cả đều mất sạch.
Đám ma ma và tỳ nữ bên người các nàng, kêu la hoảng loạng, thay hai người lau chùi.
Nhưng cái trứng thối kia, quả thật là thối vô cùng, càng lau càng buồn nôn.
Cái gì mà linh thú cấp sáu, quả trứng này rõ ràng chính là một quả trứng thối biến chất.
Biến cố này hai mẹ con Gia Cát Nhu hoàn toàn không thể nào ngờ tới được, sắc mặt hai người lập tức thay đổi, nhất là Hồng Ngọc Oánh, đôi mắt nàng như muốn phun ra lửa.
Hồng Ngọc Oánh tức giận đến mức muốn ngất đi, sao lại có thể ở trước mặt Thanh Hải Thế Tử bày ra bộ dạng xấu xí đến như vậy.
“Tiểu dã chủng, ta liều mạng với ngươi, ngươi nhất định là cố ý, mau trả lại số trứng kia cho ta.” Hồng Ngọc Oánh đã tức đến điên người, muốn nhào đến xâu xé mặt Diệp Lăng Nguyệt.
“Hồng Ngọc Oánh, xin chú ý lời nói của ngươi, mở miệng là một tiếng dã chủng, chẳng lẽ đây chính là gia giáo của Hầu Phủ.” Phong Tuyết cùng Lưu Thành ở bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt cũng cảm thấy bất bình thay cho nàng.
“Hồng tiểu thư, trứng thối tự nổ, chẳng ai có thể ngờ tới được. Mới vừa rồi, cũng là các ngươi ra yêu cầu, dùng toàn bộ trứng thú đổi lấy quả trứng kia, Lam nhị tiểu thư, cũng thiếu chút nữa chọn trúng quả trứng đó. Nếu như ngươi còn có gì bất mãn, đại khái có thể kêu Hồng lão hầu gia đến Thanh Hải Hầu Phủ của ta nói chuyện.” Thanh Hải Thế Tử trầm giọng nói, bên cạnh hắn vài tên thị vệ nhảy ra.
Chuyện vừa rồi ai cũng thấy được, Hồng phủ chính là ỷ thế hiếp người.
Hắn đã nhân nhượng một lần rồi, Lam nhị tiểu thư, dù sao cũng là người do hắn mang đến, nếu để cho nàng chịu vũ nhục nhiều lần như vậy thì mặt mũi của Thanh Hải Thế Tử hắn để ở chỗ nào.
Vừa nói, Thanh Hải Thế Tử vừa chán ghét nghiêng đầu đi.
Hồng Ngọc Oánh lúc này bộ dạng nhìn như ma quỷ, lại còn có mùi hôi thối khó chịu.
“Ngươi... Ả...” Hồng Ngọc Oánh giận đến một câu cũng không thể nào nói ra được.
“Ngọc Oánh, đủ rồi. Đã khiến cho Thanh Hải Thế Tử cùng các vị tiểu thư thiếu gia chê cười rồi, lần này, là chúng ta không đúng trước, ngày khác chúng ta sẽ đến cửa tạ lỗi.” Gia Cát Nhu nghe thấy muốn kinh động đến Hải Hầu, trong lòng liền lập tức bỏ cuộc giữa đường.
Nếu như để loại chuyện này kinh động đến lão hầu gia, sẽ khiến cho các thê thiếp khác nắm ngay điểm yếu, bây giờ chính là thời điểm thế tử cùng phu quân tranh đoạt Hồng phủ đại quyền, tuyệt đối không thể gây ra chuyện gì.
Gia Cát Nhu tuy cả người nhếch nhác, nhưng trên mặt vẫn có thể nặn ra được một nụ cười, quả không hổ danh là đương gia chủ mẫu lục phòng, chỉ dựa vào phần phong thái này thôi cũng rất đáng để cho người khác bội phục.
Diệp Lăng Nguyệt âm thầm quan sát, trong lòng cười lạnh.
Lần đối đầu đầu tiên của nàng và cặp mẹ con tiểu tam này đến đây coi như kết thúc, có điều đừng tưởng rằng chỉ như vậy là xong rồi, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi
Gia Cát Nhu mang theo con gái rời khỏi tiệm thú sủng, các nàng lần này ngay cả một con thú sủng cũng không mua được, đã vậy còn tự rước vào người một bộ dạng hôi thối, tâm tình kém đến cực điểm.
“Phu nhân, quả trứng kia...” Một lão ma ma dáng dấp khỏe mạnh đứng cạnh Gia Cát Nhu mở miệng muốn nói gì đó.
“Ta biết, tiểu nha đầu kia nhất định đã động tay động chân gì trong đó. Lam phủ nhị tiểu thư sao, hừ, chẳng qua cũng chỉ là một đứa dã chủng mà thôi, sắp tới, hoàng cung sẽ cử hành cung yến, đến lúc đó, ta sẽ khiến cho đám nữ nhân của Lam phủ phải chịu nhục nhã một phen.” Trên khuôn mặt đoan trang của Gia Cát Nhu lộ ra mấy phần hung ác.
Một đám người của Hồng phủ nghênh ngang rời đi.
Trong tiệm thú sủng, ông chủ cau mày nhíu mặt dọn dẹp hiện trường.
“Ông chủ, ở đây có một ít vàng, coi như là chi phí ấp trứng, còn thừa một ít, xem như là phí dọn dẹp.” Thanh Hải Thế Tử trả tiền mở miệng nói.
Diệp Lăng Nguyệt giáo huấn xong người của Hồng phủ, tâm tình rất thoải mái.
Quả trứng kia đúng là nàng cố tình chọn một quả trứng thối đã chết từ lâu, về phần tại sao nó lại tự nổ, thì đó chính là do sự thua kém về đỉnh tức.
Diệp Lăng Nguyệt trong lúc tranh đoạt với Hồng Ngọc Oánh đã đem một phần đỉnh tức truyền vào trong quả trứng, chỉ cần có thêm chút ngoại lực chèn ép, thì nó sẽ nổ tung.
Muốn trách, thì chỉ có thể trách cặp mẹ con kia quá ngu xuẩn.
“Xin đa tạ thế tử, đa tạ Lam nhị tiểu thư, hai quả trứng cực phẩm kia chỉ một lát nữa là có thể ấp ra được, về phần số trứng duyên còn lại kia, nội trong ba ngày sẽ đưa đến Tướng Quân phủ.” Ông chủ tiệm thú sủng nhìn thấy tiền, nhất thời mặt mày hớn hở, ấn tượng đối với phủ Tướng Quân cũng tăng vọt lên.
Không bao lâu, hai quả trứng kia cũng đã ấp nở ra.
Một quả ấp ra được linh thú cấp bốn, quả còn lại ấp ra một đôi Linh Lý (*).
“Chúc mừng Lam nhị tiểu thư, vận khí của người quả nhiên cực tốt. Đây chính là một đôi cá chép âm dương cấp năm, thả đôi cá chép này vào ao nuôi, cá mái có thể hấp thu khí Âm Sát trong thiên địa, cá trống có thể hấp thu khí Dương Canh, rất có ích cho việc tu luyện.” Ông chủ tiệm thú sủng không chờ được, vội vàng chạy đến lên tiếng.
Tác dụng của cá chép âm dương so với Tụ Nguyên Thảo mà Diệp Lăng Nguyệt đã từng nuôi có chút tương tự, nhưng mặt tốt của nó, thì còn vượt xa Tụ Nguyên Thảo.
Cá chép âm dương thân là linh thú cấp năm, lực công kích và phòng ngự của chúng đều rất bình thường, lợi ích duy nhất, chính là có thể quy tụ Âm Sát khí và Dương Cương khí, sau này, nếu muốn sớn ngày đột phá Đan Cảnh, thì lợi ích của chúng là rất lớn.
Có thể xem nó như là trợ thủ đắc lực cho những võ giả dưới bậc Đan Cảnh.
Ngay cả Thanh Hải Thế Tử, lúc nghe thấy Diệp Lăng Nguyệt lấy được một đôi cá chép âm dương, cũng hâm mộ không thôi.
“Lam nhị tiểu thư, không biết nàng có bằng lòng đem cá chép âm dương này bán cho tại hạ không, ta đồng ý ra giá một vạn lượng vàng.” Thanh Hải Thế Tử lúc này lên tiếng hỏi.
Thanh Hải Thế Tử mua cặp cá chép âm dương này đương nhiên dùng để tu luyện cho chính mình, hắn bây giờ cũng là Tiên Thiên đại thành, khoảng cách đến Đan Cảnh đã gần trong gang tấc.
“Lam nhị tiểu thư, nếu như người đồng ý, tiệm nhỏ chúng tôi đồng ý ra giá một vạn năm ngàn lượng vàng.” Ông chủ tiệm thú sủng cũng mạo hiểm đắc tội Thanh Hải Thế Tử, lên tiếng ra giá.
Ông chủ tiệm thú sủng, chính là muốn lưu lại cặp cá chép âm dương này để làm chiêu bài sống cho cửa tiệm.
“Thành thật xin lỗi hai vị, cặp cá chép âm dương này đối với ta... còn có công dụng khác. Có điều nếu sau này ta ấp trứng ra được cá chép âm dương, thì ta có thể theo giá đó bán cho hai vị.” Diệp Lăng Nguyệt cự tuyệt một cách uyển chuyển, hai người kia cũng chỉ đành tiếc nuối mà bỏ qua.
***
Chú thích
(*) Linh Lý: Cá chép có linh tính