Bốn người vừa nói xong thì đã đi đến trước cửa tiệm bán trứng thú sủng lớn nhất Hạ Đô.
Lúc còn ở Ly thành, Diệp Lăng Nguyệt cũng từng vào một tiệm thú sủng. Nhưng thú sủng bán ở đó đa số đều đã trưởng thành, khác hẳn với tiệm này.
Cửa tiệm này giống như một vườn thú với đủ loại dã thú, linh thú cùng với vô số trứng của thú sủng được chất thành một đống cao như núi.
Cũng không phải ai cũng nuôi được thú sủng nên khách trong quán phần lớn đều là kẻ có tiền cả.
“Thanh Hải thế tử, hoan nghênh ngài ghé thăm bổn tiệm, ngài muốn chọn thú sủng ạ?”
Xem ra Thanh Hải thế tử là khách quen của tiệm này. Y vừa vào cửa đã có một lão đầu mặt mũi hồng hào đi tới nghênh đón.
“Ông chủ Hạ, hôm nay ta tới mua trứng thú sủng, mấy vị này là bằng hữu của ta. Mau đem trứng thú sủng tốt nhất ra đây để mấy vị này chọn.”
Thanh Hải thế tử ngoại trừ tập võ cùng kinh doanh mua bán thì còn có một sở thích là thu thập các loại thú sủng.
Trong phủ y có xây một vườn thú sủng không hề nhỏ hơn vườn Trân Thú của hoàng gia chút nào.
Hầu như tất cả các tiệm thú sủng trong cả nước đều có liên lạc với y. Chỉ cần có linh thú hiếm gặp hoặc trứng thú sủng chất lượng tốt thì y cũng dùng giá cao mua lại trước.
Diệp Lăng Nguyệt thấy vậy thì bĩu môi một cái. Nàng quả nhiên không hiểu được thế giới của kẻ có tiền, nuôi nhiều linh thú còn quý hơn con người như vậy thì có ích lợi gì?
Không biết nếu Thanh Hải thế tử biết Diệp Lăng Nguyệt từng giữ một viên trứng phượng hoàng thì sẽ có biểu cảm gì nhỉ?
Nhưng khi Diệp Lăng Nguyệt thấy ông chủ dọn ra một đống trứng thú sủng cực phẩm trị giá năm trăm lượng vàng một quả thì chợt sửng sốt. Lưu Thành, Phượng Tuyết cũng vậy.
Một quả trứng thú sủng đáng giá như vậy sao?
“Quá đắt, Lăng Nguyệt, trứng thú sủng này quá đắt, chúng ta cũng không dám chọn.”
Lưu Thành cùng Phượng Tuyết sững sờ. Một năm bổng lộc của phụ thân hai người còn chưa chắc bằng một quả trứng thú sủng.
“Không có gì đáng ngại, bổn thế tử đã đồng ý thì ba vị cứ tùy ý chọn đi.”
Thanh Hải thế tử cười vang nói.
Chủ tiệm nói, những quả trứng này phần lớn đều là trứng của linh thú cấp ba cấp bốn, tỷ lệ nở thành công là năm mươi phần trăm.
Một linh thú cấp bốn có thể sánh ngang với một cao thủ Tiên Thiên, như vậy thì một ngàn lượng vàng cũng không hề đắt.
“Ông chủ, chúng ta không cần những loại trứng này, ông còn trứng của thú sủng nào khác không?”
Nhưng khi Diệp Lăng Nguyệt tiến lên sờ một cái thì lại mất hứng thú.
Trong số này cao nhất chỉ là cấp bốn, hơn nữa chỉ có vài quả có thể ấp thành công, đa số đều là hồ ly, chó sói, chẳng có loại nào có huyết thống tốt một chút cả.
Trong mắt Diệp Lăng Nguyệt thì linh thú cấp bốn cũng rất tầm thường. Ngay cả Đại Hoàng của nàng còn mạnh hơn linh thú cấp bốn rồi chứ đừng nói chi đến Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha.
Nếu không phải có Thanh Hải thế tử ở đây thì ông chủ đã nổi giận lôi đình rồi.
“Trừ số trứng cực phẩm này ra thì bổn tiệm còn có một số trứng thú sủng cao cấp, trung cấp và sơ cấp tương ứng với linh thú cấp ba, hai, một. Ngoài ra còn có một số “trứng duyên” không rõ phẩm cấp.”
Ông chủ nhẫn nhịn giới thiệu.
Trứng trong tiệm thú sủng có đủ các loại, ngay cả những người có kinh nghiệm nhất cũng không thể chắc chắn mỗi quả trứng sẽ ấp ra linh thú gì.
Mà “trứng duyên” thì càng khó xác định rồi.
“Trứng duyên? Đó là cái gì vậy?”
Đến linh thú cấp bốn Diệp Lăng Nguyệt còn coi thường, huống chi là trứng linh thú dưới cấp ba.
Có điều lời của Thanh Hải thế tử vừa nãy đã gợi ý cho nàng, có lẽ nàng có thể thử nuôi một vài linh thú trong Hồng Mông Thiên.
Trứng duyên chính là một loại trứng mà ngay cả ông chủ cũng không nhìn ra phẩm cấp. Trong một số trường hợp, trứng duyên còn có thể ấp ra linh thú trên cấp bốn, nhưng tỉ lệ này rất ít, đa số là một số thú vật hình thù quái dị hoặc linh thú chết mà thôi.
“Thật buồn cười, vậy mà lại có người muốn mua trứng duyên. Thanh Hải thế tử cũng phải cẩn thận đó, Hạ Đô có kẻ lừa gạt, dựa vào bản thân có vài phần nhan sắc đi cấu kết nam nhân.”
Thanh Hải thế tử đang khuyên Diệp Lăng Nguyệt thì đã có người từ một bên đi tới.
Diệp Lăng Nguyệt liếc nhìn kẻ tới thì nhướn mày.
Đối phương là một thiếu nữ có đôi mắt lạnh lẽo, dung mạo xinh đẹp, tuy mới chỉ mười ba mười bốn tuổi nhưng đã nhìn ra chẳng bao lâu nữa sẽ là một mỹ nhân hiếm có.
Diệp Lăng Nguyệt thấy nàng ta hơi quen quen, gương mặt này rất giống Hồng Ngọc Lang của Hồng Vũ Điện, chiều cao, thân hình cũng giống nhau như đúc. Hai người này chính xem ra là một cặp song sinh long phượng.
Cũng không biết Diệp Lăng Nguyệt hôm nay gặp phải vận gì, đầu tiên là Hồng Ngọc Lang, rồi lại đến muội muội điêu ngoa của hắn.
Hóa ra Hồng Ngọc Oánh vẫn chưa biết, con ngựa Xích Thố Thông của ca ca mình đã thua cho Thanh Hải thế tử.
Nàng mới chỉ nghe ca ca mình nhắc đến một con ngựa tốt cấp năm là vừa khóc vừa ồn ào khiến Gia Cát Nhu không còn cách nào đành đồng ý dẫn nàng ta đến tiệm thú sủng chọn một con thú sủng có phẩm chất tương đương.
Thế nhưng trong tiệm hôm nay lại không có thú sủng cấp năm nên nàng ta tức giận tới chọn trứng.
Hồng Ngọc Oánh vừa vào thì thấy Thanh Hải thế tử.
Thanh Hải thế tử tuổi trẻ nhiều tiền, là người trong mộng của tất cả thiếu nữ chưa lập gia đình ở Hạ Đô. Hồng Ngọc Oánh cũng có ấn tượng rất tốt về y, nhưng rất tiếc, Thanh Hải thế tử luôn đối xử rất khách khí với nàng.
Vậy mà hôn nay y lại tỏ ra thân thiết với một cô gái xa lạ, điều này khiến Hồng Ngọc Oánh nhìn mà bốc hỏa không thôi.
“Ngọc Oánh tiểu thư nói chuyện xin khách khí một chút, vị này là nhị tiểu thư của phủ Vô Song Tướng Quân.”
Thanh Hải thế tử nghe giọng Hồng Ngọc Oánh không thân thiện thì khẽ cau mày.
Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật chứ, Hồng Ngọc Oánh cũng quá không coi ai ra gì.
“Ngọc Oánh, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không thể vô lễ như vậy. Thanh Hải thế tử, các vị tiểu thư thiếu gia, tiểu nữ còn trẻ dại, có chỗ nào không phải xin bỏ qua cho.”
Lúc này, một vị phu nhân chậm rãi đi tới.
Phía sau nàng, còn có hai ma ma cùng mấy tỳ nữ đi theo.
Vị phu nhân kia vóc người không cao nhưng rất đầy đặn, mắt hạnh cong cong. Cặp mắt của Hồng Ngọc Lang chính là kế thừa của bà. Tiếng nói du dương như tiếng đàn, rất êm tai.
Người này chính là Gia Cát Nhu, phu nhân của Hồng Phóng. Tuy bà ta đã sinh ba người con nhưng được chăm sóc rất tốt, da thịt nhẵn nhụi như mỡ dê, vóc người yểu điệu, mặt như trăng rằm, ôn nhu hiền thục, nhìn qua chẳng khác thiếu nữ hai mươi. Bà ta cùng Hồng Ngọc Oánh đứng một chỗ nhìn giống như hai tỷ muội vậy.
Trong chớp mắt khi Gia Cát Nhu tới gần, Thanh Hải thế tử chợt cảm giác được thân thể Diệp Lăng Nguyệt bên cạnh mình hơi run lên. Nhưng khi y muốn nhìn kỹ lại, thì thấy nàng đã khôi phục lại trạng thái bình thường.