Vừa thành niên, giống như một miếng nam châm vậy, trong khoảng thời gian ngắn, thu hút hết ánh nhìn của tất cả mọi người xung quanh.
Người này, thật sự cũng rất có năng lực.
Trong số con cháu dòng dõi quý tộc của Hoằng Vũ điện, Hồng Ngọc Lang được coi là rồng phượng trong loài người.
Hắn có đôi mắt hạnh, sống mũi thẳng, da thịt trắng nõn, ngũ quan trong sáng tuấn tú, hợp lại với nhau, vô cùng hài hòa.
Cùng hắn cùng đi vào bên trong, còn có một người nữa, đứng chung với Hồng Ngọc Lang, phong thái xinh đẹp ngời ngời, cũng không kém chút nào.
Người đó mặc một bộ xiêm y màu đen nhánh, phía trên có phác họa hoa văn sóng biển, làn mi dài chạm vào tóc mai, đôi mắt vừa nhỏ vừa dài, khóe miệng của hắn ta cười chúm chím, nhìn có vẻ hiền lành, nhưng mỗi khi nhìn người khác, ánh mắt lại liếc nhìn sâu không thấy đáy.
Tất cả mọi người, cũng bởi vì sự có mặt của hai người này mà rung động không thôi.
Duy chỉ có Diệp Lăng Nguyệt, môi của nàng có chút hất lên, nắm thật chặt hai bàn tay để chung một chỗ, trong lòng bàn tay, cảm giác trơn nhẵn mồ hôi.
Hết thảy những điều này, không phải vì khẩn trương, mà là vì mong đợi.
Rốt cuộc người của Hồng phủ cũng đã tới.
Nàng còn đang rầu rĩ không biết làm sao để tìm được bọn họ, không ngờ, lại có người tìm tới cửa trước, hơn nữa, người vừa tới, chính là người nàng muốn tìm.
Thông qua điều tra của Quỷ Môn, trên dưới Hồng phủ, ngoại trừ người thường xuyên không ra ngoài là Trấn Quốc Lão Hầu Gia ra, phần lớn tư liệu của người khác đều đã nằm trong tay Diệp Lăng Nguyệt.
Trên dưới Hồng phủ, từ Hồng Thế Tử cùng thứ xuất Hồng Phóng và mấy người con thứ khác, từ sở thích cá nhân đến tu vi võ học, con gái con nối dõi, mọi chuyện lớn nhỏ, Diệp Lăng Nguyệt đều biết rõ tất cả.
Bây giờ vẫn còn ở Hoằng Vũ điện học võ, chỉ có một người con trai Hồng Ngọc Lang và một người con gái Hồng Ngọc Oánh của Hồng Phóng - con thứ sáu của Hồng phủ. Về phần trước đây được gọi là Hồng phủ đệ nhất thiên tài Hồng Minh Nguyệt, lúc tám tuổi, bởi vì thiên phú dị bẩm, đã được một đại tông môn chú ý đến, không có ở Hạ Đô.
Người đổ lỗi cho Diệp Lăng Nguyệt và Lưu Thành, nhìn qua thấy tuổi tác cũng cỡ Diệp Lăng Nguyệt, nhất định chính là Hồng Ngọc Lang.
Hắn ta là con trưởng của Hồng Phóng và Gia Cát Nhu, cũng chính là một đứa trong long phụng thai mà Gia Cát Nhu mang năm đó, tính ra, hắn phải gọi Diệp Lăng Nguyệt một tiếng tỷ tỷ.
Hồng Ngọc Lang người cũng như tên, dung mạo rất là tuấn tú, bởi vì là con nối dõi duy nhất của Hồng Phóng, từ nhỏ rất được Hồng Phóng và Gia Cát Nhu cưng chiều.
Hồng Ngọc Lang cùng con cháu của một vài Quý Tộc Hầu, cùng xưng là “Tứ Công Tử”, là thế lực quý tộc đứng đầu Hoằng Vũ điện, Vu Chiêu được coi như là tay sai của bọn chúng.
Nhưng ngay lúc này, người đệ đệ “cùng cha khác mẹ” của Diệp Lăng Nguyệt, đang dùng một ánh mắt cực kì khinh bỉ, nhìn Diệp Lăng Nguyệt.
Thì ra vừa nãy Hồng Ngọc Lang đã tới Hoằng Vũ điện, hắn cũng thấy cảnh nhị tiểu thư Lam Phủ cùng Lưu Thành chuyện trò.
Chuyện Vu Chiêu sai người đổi túi tiền của Lưu Thành, Hồng Ngọc Lang cũng biết, chuyện quý tộc ức hiếp thường dân, mỗi ngày đều xảy ra tại Hạ Đô.
Quý tộc khi dễ con cái của quan chức thường dân, Hồng Ngọc Lang xem đây là một chuyện hết sức bình thường.
Nhưng khi thấy người của mình bị khi dễ, Hồng Ngọc Lang sẽ không chịu để yên.
“Thanh thế tử, Hồng huynh, hai người nhất định phải làm chủ cho tiểu đệ.” Vu Chiêu cùng tuổi với Diệp Lăng Nguyệt và Hồng Ngọc Lang, có thể còn lớn hơn mấy tuổi, lại kêu Hồng Ngọc Lang là Hồng huynh, không cần nói cũng biết hắn đang nịnh hót.
Thật ra thì, xét về thân phận, Hồng Ngọc Lang chẳng qua chỉ là con của con thứ của Hồng phủ, so với con vợ cả như Vu Chiêu mà nói, cũng không cao hơn bao nhiêu.
Chẳng qua tuy Hồng Phóng là con thứ, nhưng là thái tử thái bảo, mấy năm nay, lại rất được Hạ Đế cùng Hồng Lão Hầu Gia coi trọng, hai nữ một nam hắn sinh ra nuôi nấng, tất cả đều là thiên phú không tầm thường, con gái nhỏ lại được theo học trong môn phái có tiếng, điều này vô hình chung khiến cho thanh thế của Hồng Phóng trội hơn hẳn Hồng phủ thế tử.
Vu Chiêu bị khí thế của Diệp Lăng Nguyệt áp đảo, nhất thời mất chủ ý, vừa nhìn thấy hai người, giống như thấy mặt trời, bận rộn nghênh đón.
“Vu Chiêu, không cần phải sợ, có ta ở đây, ta sẽ làm chủ cho ngươi.” Hồng Ngọc Lang liếc mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt một cái.
“Mới vừa rồi ngươi nói chỉ có quan sai cùng Ngự Lâm Quân mới có thể lục soát người? Đó là quy củ ở bên ngoài, ở Hoằng Vũ điện, có quy củ của Hoằng Vũ điện, nếu ngươi phá vỡ quy củ của Hoằng Vũ điện, dù ngươi có bẩm báo lên Tông Nhân Phủ, kết quả cũng giống như vậy.”
“Hồng huynh nói đúng, nơi này là Hoằng Vũ điện, quy củ của Hoằng Vũ điện chính là người mạnh là vua. Ta là hậu thiên đại thành, còn Lưu Thành chỉ là một luyện thể cảnh, ta muốn lục soát người của Lưu Thành, cũng là chuyện bình thường.” Vu Chiêu tiểu nhân đắc chí, cả khuôn mặt bừng sáng.
Lục soát người của Lưu Thành, dù có lục soát túi tiền hay không, cũng là làm nhục Lưu Thành, sau này hắn có thể sẽ mất mặt khi ở lại Hoằng Vũ điện.
“Ta không trộm, các ngươi làm như vậy là vu oan quá đáng.” Lưu Thành là người thành thật, cũng là do giận quá, tiểu tử này trong cơn nóng giận, đã dứt khoác cởi bỏ tất cả áo quần ra, lột sạch sẽ, cái gì cũng không có.
Vu Chiêu nhìn thấy thì sững sờ, túi tiền đâu.
“Vu huynh, bình tĩnh chớ nóng, ở đây chẳng phải còn một người sao, không đúng, hai người bọn họ sớm đã thông đồng rồi, Lưu Thành đem túi tiền giấu ở trên người nàng ta.” Ánh mắt ôn nhu của Hồng Ngọc Lang, đảo tới đảo lui trên người Diệp Lăng Nguyệt.
Vu Chiêu vừa nói ra lời này, mọi người xôn xao.
Lưu Thành là đại nam nhân, muốn lục soát người là có thể lục soát, nhưng nhị tiểu thư tướng quân phủ, lại không giống vậy.
Diệp Lăng Nguyệt là một nữ tử chưa xuất giá, bị nam nhân lục soát người, nếu tin tức này bị truyền đi, cả Lam Phủ và tên dã chủng này đều mất hết mặt mũi.
Mấy tên Võ Sinh đều cười gian, tụ tập lại.
Dù gì đối phương cũng là mỹ nhân, bản thân là nam nhân, lẽ nào mỡ đã dâng đến miệng mèo mà bọn họ lại không muốn ăn.
“Các ngươi khinh người quá đáng, Lăng Nguyệt là nữ tử, các ngươi sao có thể lục soát người nàng. Thanh thế tử, xin ngươi nói giúp một câu.” Phong Tuyết tức đến phát khóc, đám người này, nhất là Hồng Ngọc Lang, quá đáng quá mức.
Thanh thế tử, chính là nam tử cùng đi với Hồng Ngọc Lang
Hắn từ sau khi đi vào, cũng không mở miệng, chẳng qua là cặp mắt nhỏ dài kia, có hơi lướt qua Diệp Lăng Nguyệt, trong ánh mắt, mang theo mấy chút vui vẻ.
Thanh thế tử, chính là con trai trưởng của Đại Hạ Khai Quốc Hầu Thanh Hải Hầu, Thanh Hải Hầu cai quản nhiều cảng sông hồ của Đại Hạ, ngay cả Hạ Đế cũng phải nhượng bộ mấy phần.
Dù là Tứ Đại Quý Tộc Hầu ở Hạ đô, nhưng ở trước mắt Thanh Hải Hầu, cũng phải nhượng bộ một phần.
Dù Phong Tuyết đã mở miệng, nhưng cũng không có ôm bao nhiêu hi vọng, bởi vì nàng biết, Thanh thế tử này xưa nay không thích quản những chuyện vụn vặt, hắn ta ở Hoằng Vũ điện, bất luận là thường dân hay quý tộc, đều không thiên vị, có thể nói là trung lập.
Sợ rằng, chuyện này liên quan đến chính trị của Thanh Hải Hầu.
Thanh thế tử đang muốn cự tuyệt, lại chợt để ý đến Diệp Lăng Nguyệt.
Nữ tử đó, đang cười?
Một nụ cười biến mất trong chớp mắt, lại chói mắt lạ thường, khiến cho không người nào có thể dời mắt đi, nhưng ngay sau đó, Diệp Lăng Nguyệt liền khôi phục trạng thái bình thường.
“Thanh thế tử đúng không, người có thân phận cao nhất nơi này chính là ngươi?” Cặp mắt Diệp Lăng Nguyệt sâu thẳm, phảng phất có một luồng sức mạnh khó có thể diễn tả thành lời, khiến cho Thanh thế tử không khỏi gật đầu một cái.
“Vậy thì phiền ngươi làm chủ mọi chuyện, dựa theo quy tắc làm việc. Mới vừa rồi có người nói, đến Hoằng Vũ điện phải dựa theo nguyên tắc mà làm việc. Được, chúng ta cứ dựa theo quy tắc mà làm. Ai muốn lục soát thân thể ta thì phải xem có bản lãnh hay không!” Trong mắt Diệp Lăng Nguyệt, nổi lên sự tức giận ngút trời, giọng nói của nàng, lạnh đến độ có thể khiến cho không gian đóng băng trong tích tắc.