Vợ vốn đã tới tay nay lại bay mất, trong đầu Tiểu Chi Ước trước khi hôn mê chỉ có một ý nghĩ bi thảm như vậy.
Tiểu phượng hoàng kia so với gà con cũng không xê xích bao nhiêu, toàn thân màu đen, ngay cả móng vuốt và miệng cũng đều là màu đen, đây chính là thần thú phượng hoàng đời sau.
Diệp Lăng Nguyệt và Đại Hoàng sau khi thấy rõ bộ dạng của tiểu tử kia mới dần khôi phục lại tinh thần.
Khóe miệng Diệp Lăng Nguyệt co quắp.
Ai có thể nói cho nàng biết, tiểu tử trước mắt này rốt cuộc là quạ đen hay là phượng hoàng?
Hay là hai vợ chồng Băng Hoàng và Hỏa Phượng đã ôm sai trứng.
Diệp Lăng Nguyệt đã từng nghe nói có một loại chim thường đem trứng chim của mình qua tổ chim khác để nhờ ấp trứng, nhưng việc này không phải lại xảy ra ở thần thú phượng hoàng chứ?
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt trước giờ chưa từng thấy qua một con phượng hoàng nào có dáng dấp đen sì sì như thế này, ngay cả một cái lông chim có màu sắc rực rỡ cũng không có.
Càng tệ hơn đó là con tiểu phượng hoàng này sau khi sinh lại không bay, nó cứ chạy tới chạy lui giống như con gà con vậy.
Chạy mệt rồi nó liền chạy về phía suối Cầu Vòng uống nước, bộ dạng đầy vẻ dương dương tự đắc.
Đại Hoàng nhìn tiểu phượng hoàng, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Chi Ước đang hôn mê, ánh mắt có chút phức tạp.
“Chi Ước”
Qua nửa giờ, Tiểu Chi Ước rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại nhìn thấy con hắc tiểu phượng hoàng kia, trong đáy mắt của nó liền nổi lên sự bi phẫn, đôi chân ngắn của nó rảo bước về phía Diệp Lăng Nguyệt, khóc la khàn cả giọng.
Từ trong tiếng khóc đứt quãng, Diệp Lăng Nguyệt cũng đại khái hiểu được ý của tiểu Chi Ước
Vợ của nó, cái gì là thần thú phượng hoàng đẹp đẽ... đều không có, không có.
Nó không muốn thành thân với con tiểu phương hoàng đen như than này, không đúng, đó căn bản không phải là tiểu phượng hoàng, là một con quạ đen thì đúng hơn.
Cứ như vậy, tiểu hắc phượng phượng hoàng được đặt tên là Tiểu Ô Nha.
“Tiểu Chi Ước, ngươi đừng khóc, ta đã kiểm tra qua rồi, Tiểu Ô Nha này là phượng hoàng. Có thể là do một vài nguyên nhân nên nó mới bị biến dị. Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, đừng thấy dáng dấp của nó tầm thường, có lẽ bản lĩnh rất lớn đấy.” Lúc Tiểu Chi Ước hôn mê, Diệp Lăng Nguyệt đã đi khảo sát thiên phú của Tiểu Ô Nha.
Thân là hậu duệ của Băng Hoàng và Hỏa Phượng, dù sao cũng nên có chút thiên phú của phượng hoàng thần thú chứ?
“Chi Ước?” Tiểu Chi Ước nghe thấy vậy mới khôi phục chút tinh thần.
Nó nhìn tiểu phượng hoàng lúc này đã uống no nước, ưỡn cái bụng nhỏ lên tò mò nhìn Tiểu Chi Ước.
Dù sao nó cũng là do Tiểu Chi Ước ấp ra, nên đối với Tiểu Chi Ước ít nhiều cũng có chút hảo cảm.
Tiểu Chi Ước đi lên phía trước, mặt đầy tò mò hướng về phía Tiểu Ô Nha kêu lên hai tiếng, ý là muốn nó thể hiện chút bản lĩnh.
Xấu xí cũng không sao, thực lực mạnh là được, nếu đã không phải là phái thần tượng thì ít ra cũng phải thuộc phái thực lực chứ.
Tiểu Ô Nha hiển nhiên không hiểu ý của tiểu Chi Ước, mặt đầy mơ hồ.
“Chi Ước?”
Ý của Tiểu Chi Ước là, âm thanh của cha mẹ ngươi như tiếng sấm trời, người hãy kêu lên vài tiếng nghe thử, xem có giống vậy không.
Tiểu Ô Nha thò cái đầu đen nhánh ra, muốn đi từ từ về phía tiểu Chi Ước.
“Chi Ước!”
Tiểu Chi Ước nhảy ra, mặt đầy vẻ chê bai, ngay cả kêu cũng không biết, không phải là một con phượng hoàng câm đó chứ, cái gì mà tiếng kêu như sấm trời, chả có quan hệ gì với nó cả.
Thấy dáng vẻ chê bai của tiểu Chi Ước, đôi mắt của Tiểu Ô Nha liền ngập nước, nó ấm ức cuộn tròn người lại, khóc thút thít.
“Tiểu Chi Ước, đủ rồi nhé, Tiểu Ô Nha còn nhỏ, qua một thời gian nữa chúng ta lại xem xem nó có thần phú gì không.” Diệp Lăng Nguyệt không nhịn nổi liền an ủi chăm sóc Tiểu Ô Nha.
Tiểu Chi Ước còn chưa từ bỏ ý định, mấy chục ngày ấp trứng lại ấp ra một tiểu phượng hoàng bị câm, thật là đau lòng.
Nhưng lão đại đã lên tiếng nên nó chỉ đành để ngày khác lại khảo nghiệm Tiểu Ô Nha.
Mặc dù Tiểu Chi Ước lại phiền muộn thêm một thời gian, nhưng trứng phượng hoàng đã được ấp thành công thì xem như chuyện Diệp Lăng Nguyệt đáp ứng với Băng Hoàng và Hỏa Phượng cũng đã hoàn thành được một nửa.
Sau khi xử lý xong chuyện của Tiểu Chi Ước và tiểu Phượng Hoàng thì trời đã là ban đêm, Diệp Lăng Nguyệt đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì thấy Lam Thải Nhi vốn đã mấy ngày không gặp, bây giờ lại đang hấp tấp chạy vào.
“Lăng Nguyệt, tỷ cuối cùng cũng tìm được một tửu lầu thích hợp, mấy ngày nữa ta sẽ tìm người tới tu sửa, tỷ nghe mẫu thân nói ngày mai muội phải đến Hoằng Vũ Điện báo cáo?” Lam Thải Nhi đã nhiều ngày lo cho chuyện của tửu lầu, hầu như cũng không được ngủ nghê gì.
Nhưng vừa nghe nói Diệp Lăng Nguyệt phải đến Hoằng Vũ Điện để học võ, nàng ngay cả nước cũng không kịp uống liền chạy tới đây.
“Uống miếng nước rồi nói, trước khi nói đến chuyện Hoằng Vũ Điện, muội muốn tặng tỷ một món quà.” Diệp Lăng Nguyệt cười híp mắt, đem Trú Nhan Đan mà Long Ngữ đại sư cho nàng đưa cho Lam Thải Nhi.
“Hoàng Văn Trú Nhan Đan, đây là đồ tốt nha, sao muội lại có được vậy?” Phương sĩ mà Lam Thải Nhi hâm mộ nhất chính là phương sĩ có thể luyện đan, đặc biệt là các nữ phương sĩ cấp cao, bởi vì người biết luyện chế Trú Nhan Đan thì cho dù đã năm mươi tuổi thì nhìn vẫn trẻ trung như mười tám.
“Muội lấy được từ chỗ Long Ngữ đại sư, cho tỷ và nghĩa mẫu dùng là thích hợp nhất.” Diệp Lăng Nguyệt từ trước đến giờ vẫn rất cảm kích sự chiếu cố của nhà họ Lam đối với nàng.
Long Ngữ đại sư, Trú Nhan Đan?
Ở Hạ Đô có bao nhiêu quý phụ danh môn, nữ tử thế gia có mấy người được Long Ngữ đại sư đích thân luyện cho một viên Trú Nhan Đan chứ, không ngờ Diệp Lăng Nguyệt lại có được.
Ánh mắt Lam Thải Nhi nhìn nghĩa muội bây giờ đã không còn giống như ngày xưa nữa.
Diệp Lăng Nguyệt đem chuyện phát sinh lúc nàng đi đến tháp Phương Sĩ nói cho Lam Thải Nhi.
Vừa nghe nói Diệp Lăng Nguyệt thiếu chút nữa bị Nam Cung Khuynh Lâm gây thương tích, Lam Thải Nhi vô cùng tức giận.
“Nam Cung tướng quân phủ, Lăng Nguyệt, chuyện này không thể cứ như thế cho qua, ta muốn đi Tướng Quân phủ tìm Nam Cung Khuynh Lâm tính sổ, ngay cả muội muội của ta cũng dám đánh, chuyện này mà truyền ra ngoài, đám danh môn quý tộc kia nhất định sẽ rất đắc ý.” Lời nói của Lam Thải Nhi khiến cho Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc, nghe ngữ khí của nàng chả khác nào Nam Cung Khuynh Lâm đã đắc tội với chính Lam Thải Nhi vậy.
Thì ra Lam Thải Nhi và Nam Cung Khuynh Lâm trước giờ vẫn đối đầu với nhau.
Nam Cung Khuynh Lâm xuất thân quý tộc nên thường cùng đám tiểu thư thiếu gia quý tộc khác nhắm vào xuất thân bình dân của Thải Nhi.
Trước đó lúc Lam Thải Nhi vào học ở Hoằng Vũ Điện, còn từng dạy dỗ qua mấy người này.
Nam Cung tướng quân và cha của những võ sinh đó tóm lấy nhược điểm này, tấu với triều đình, chỉ trích Lam Ứng Vũ dạy con không nghiêm.
Lam Ứng Vũ sợ con gái xảy ra chuyện, liền vội vã để cho Lam Thải Nhi thôi học ở Hoằng Vũ Điện.
“Tỷ tỷ, không gấp, thật ra thì cô nương ta cũng không đạt được ích lợi gì, thú sủng bị ta giết, Kim Kiếm gia truyền cũng bị lấy đi.” Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe xong thì mới hiểu được.
“Tỷ tối nay tới còn có một chuyện muốn nói với muội, chính là muội bây giờ đã là Lam gia nhị tiểu thư, sau khi vào Hoằng Vũ Điện, nhất định sẽ bị những những tên quý tộc khác nhằm vào, ngày mai muội nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” Lam Thải Nhi lo lắng.
“Tỷ tỷ, yên tâm. người nào làm hại tỷ phải rời khỏi Hoằng Vũ Điện, muội sẽ bắt người đó cút ra khỏi Hoằng Vũ Điện.” Trong lời nói Diệp Lăng Nguyệt mang theo sự quả quyết.