Hồng Mông Phương Tiên, đây chính là Phương Sĩ trong đại lục, nhân vật trung tâm Kim Tự Tháp. Ông ta không chỉ có y thuật xuất chúng, đối với luyện đan, luyện khí, bói toán, tinh tượng đều nắm rõ.
Nhưng từ mấy ngàn năm trước, Hồng Mông Phương Tiên không biết nguyên nhân tại sao sau khi ẩn cư, trên thế gian này không ai còn biết đến tung tích của ông ta nữa.
Có người nói ông ta lưu lại một quyển Hồng Mông Thủ Trát. Trong đó ghi lại toàn bộ những thứ ông ta đã học được từ lúc sinh ra.
Nếu ai có được Hồng Mông Thủ Trát, có khả năng trở thành Hồng Mông Phương Tiên thứ hai trên đại lục.
Bao nhiêu năm qua, những Phương Sĩ trên đại lục đều đang tìm Hồng Mông Thủ Trát. Chỉ tiếc là chưa người nào có thế tìm được.
Nữ Phương Sĩ Tam Đỉnh nhỏ bé trước mắt này, thật sự có cơ duyên lớn như vậy, có được trang sót lại của Hồng Mông Thủ Trát?
Long Ngữ chỉ là hoài nghi chốc lát, nhưng ông ta suy nghĩ lại nhớ đến. Nếu thực sự là từng nhìn thấy trang sót lại, Phương Sĩ loại cấp bậc này như Diệp Lăng Nguyệt làm sao biết được kỳ nhân Hồng Mông Phương Tiên.
Dù sao người có thể biết được sự tồn tại của cấp bậc Phương Tiên, ít nhất cũng là Phương Sĩ cấp bậc Bát Cửu Đỉnh, hoặc là nhân vật cấp Phương Tôn.
Lại nghĩ tới Long Tiên Châm cùng Xiêm La Quỷ Yên của Diệp Lăng Nguyệt, lời Long Ngữ đại sư nói với nàng, cũng tin được tám chín phần.
“Tiểu nha đầu, vừa rồi là lão phu thất lễ. Hi hi, nói gì thì nói, lão phu cũng là tiền bối của ngươi. Lão phu là sư huynh của Liêu hội trưởng, ngươi có thể gọi ta một tiếng Long Sư Bá.” Lời Long Ngữ đại sư nói, suýt chút nữa làm Diệp Lăng Nguyệt bật cười.
Vị lão tiền bối này, lúc nắng lúc mưa, vừa trước đó còn hung dữ mắng mỏ, một lúc sau đã thành Sư Bá.
Diệp Lăng Nguyệt không cần đoán cũng biết, nhất định là bởi vì Hồng Mông Thủ Trát.
“Chào Long Sư Bá. Long Sư Bá, con vẫn còn chưa tới chỗ báo danh của Hiệp Hội Phương Sĩ để báo danh đây này, không biết Sư Bá có cách gì đi đến lầu thứ mười sáu không?” Diệp Lăng Nguyệt nhìn trái phải mới nói với ông ta. Nhìn bên trái lại nhìn bên phải, dáng vẻ vội vàng đi báo danh.
Long Ngữ nghe mà sốt ruột.
Tiểu nha đầu này trong người cất giữ trang sót lại của Hồng Mông Thủ Trát, không thể để cho nàng rơi vào tay của những Phương Sĩ Bát Cửu Đỉnh khác.
“Ngươi đến chỗ lão phu, coi như là đã báo danh rồi. Tiểu nha đầu, ta thấy ngươi thiên tư thông minh, hay là sau này ngươi theo lão phu học luyện đan. Người mới gia nhập tháp Phương Sĩ, đều phải theo một vị sư phụ tham gia lớp huấn luyện người mới. Chỉ cần ngươi bái ta làm thầy, đi theo ta, sau này sẽ không ai dám bắt nạt ngươi.” Long Ngữ ở trong tháp Phương Sĩ, cũng gọi là cấp Thái Sơn Bắc Đẩu.
Lão là người nhìn xa trông rộng. Mấy năm nay, dĩ nhiên là không thu nạp đồ đệ.
Lão đang thèm khát trang sót lại của Hồng Mông Thủ Trát trên người Diệp Lăng Nguyệt, chỉ mong được nhận nàng làm đệ tử, suy nghĩ sẽ có một ngày, lừa lấy trang sót lại đó về tay mình.
“Bái sư? Long Sư Bá, bái người làm sư phụ có lợi ích gì?” Diệp Lăng Nguyệt không trả lời ngay mà hỏi ngược lại.
“Lợi ích rất nhiều, ví dụ như, ngươi bây giờ đang là Hậu Thiên Cảnh, cần lượng lớn đan dược. Sư phụ sau này có thể luyện một đống đan dược cho ngươi làm kẹo ăn.” Long Ngữ suy nghĩ, từ trên người móc ra mấy bình đan dược, nhét vào tay Diệp Lăng Nguyệt.
Phương Sĩ mới, sau khi gia nhập Hiệp Hội Phương Sĩ Hạ Đô, thông thường có thể lĩnh miễn phí nguyên liệu luyện đan cơ bản. Muốn có được đan dược Lam Văn trở lên, hoặc là dùng số tiền lớn mua, hoặc là làm việc ở tháp Phương Sĩ, tích lũy công sức để đổi lấy.
Nếu đã là như vậy, cũng chỉ có thể đổi đan dược cấp Lam Văn Tứ Phẩm trở xuống mà thôi.
Đan dược Long Ngữ cho Diệp Lăng Nguyệt, trong đó phần lớn đều là Xích Dương Đan của Lam Văn, còn có một vài Trú Nhan Đan. Những thứ này tùy ý làm ra, đều là đồ vật mà cao thủ cấp Tiên Thiên cùng các phụ nữ quý tộc của cả Hạ Đô tranh giành tìm kiếm.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt nhận đan dược, vẫn chưa gật đầu đồng ý. Long Ngữ sốt ruột.
“Nha đầu, sao ngươi vẫn không đồng ý. Xin ngươi, hãy làm đồ đệ của ta đi.”
“Long Sư Bá, thực ra thì những đan dược này, đối với con cũng không phải hữu dụng. Người cũng biết, con chỉ là võ gỉa Hậu Thiên, Xích Dương Đan không dùng đến. Về phần Trú Nhan Đan, con mới mười bốn tuổi, cũng không dùng được Trú Nhan Đan.” Diệp Lăng Nguyệt mặt đầy ý chê bai.
Chê thì chê, nhưng nàng vẫn rất lanh lẹ, thu lại tất cả đan dược lại.
Ý nói là, những thứ đan dược Tam Tứ Phẩm này của Lam Văn Hoàng Văn, đối với nàng đều không có tác dụng.
Long Ngữ đột nhiện nghẹt thở, huyệt thái dương đập thình thịch, cảm giác trước mắt mình mọi thứ tối sầm lại bởi tiểu nha đầu này.
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Long Ngữ âm thầm nhức nhối. Nha đầu này muốn đòi hỏi cao hơn, muốn đan dược Ngũ Phẩm, Lục Phẩm sao.
“Sư Bá, thật ra thì con cũng không cần nhiều đan dược tốt như vậy. Con chỉ cần một ít độc dược.” Diệp Lăng Nguyệt không nhanh cũng không chậm nói.
“Độc dược?” Khóe miệng Long Ngữ co lại.
“Giả dụ như khiến cho người sau khi ăn xong thì hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng chảy máu, chưa đi nổi đến bảy bước sẽ bị ngã gục. Kịch độc của độc dược độc thảo không gì sánh bằng.” Diệp Lăng Nguyệt mặt mày hớn hở nói.
“Cái gì?” Long Ngữ nghe xong thiếu chút nữa hộc máu ngã xuống đất.
Lão đường đường là Cửu Đỉnh Phương Sĩ. Lam Văn Huyền Âm Đan lão còn lười luyện, tiểu nha đầu này lại muốn độc dược độc thảo linh tinh như vậy.
Long Ngữ đại sư trong lòng thầm nghĩ, vì trang sót lại của Hồng Mông Thủ Trát, lão nhịn!
“Haiz, Long Ngữ Sư Bá. Người ở trong tháp cũng thấy rồi đó, hôm nay con bị người ta bắt nạt rất thảm. Cái người tên Nam Cung Khuynh Lâm kia, còn có mấy người nữ Phương Sĩ nữa, ai ai cũng như ác quỷ, giống như con nợ họ một trăm tám chục ngàn vậy. Nếu con không dùng đến độc dược độc thảo phòng thân, không chừng đã không thấy được mặt trời của ngày mai nữa rồi.” Diệp Lăng Nguyệt cau mày nhăn nhó.
“Cái gì, lại có người dám bắt nạt ngươi, mấy người đó tên gì, Nam Cung Khuynh Lâm? Chờ đó, để sư phụ giúp ngươi báo thù.” Long Ngữ vừa nghe, dựng râu trợn mắt, quyết định hung hăng xử lý Nam Cung Khuynh Lâm không có mắt nhìn.
“Cái này không được tốt cho lắm. Sư phụ, con nghe nói, nàng ta là con gái của Kim Kiếm tướng quân, thế lực gia tộc rất lớn.” Diệp Lăng Nguyệt dáng vẻ đề phòng lo lắng.
“Sợ gì chứ, trời sập xuống đã có ta chống đỡ cho ngươi, yên tâm đi, chờ coi kịch hay là được.”
Diệp Lăng Nguyệt chính là chờ những lời này của Long Ngữ.
Long Ngữ lục soát dã luyện đường của mình một lần, đem tất cả những thứ có dán chữ “Độc” một bên, đưa hết cho Diệp Lăng Nguyệt. Trong đó còn có cả mấy vị độc thảo mà Yến Triệt cần dùng đến để luyện cơ thể, Diệp Lăng Nguyệt rất hài lòng.
“Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lạy.” Diệp Lăng Nguyệt cũng biết thấy tốt thì nhận, dù gì sau này nàng nhận Long Ngữ làm sư phụ rồi, từ từ sẽ “tống tiền” lão.
“Thế này còn tạm được, hi hi, đồ đệ ngoan, con xem sư phụ cũng đã cho con quà ra mắt. Con có thể cho sư phụ xem trang sót lại của Hồng Mông Thủ Trát không?” Long Ngữ mặt đầy hy vọng lấy lòng Diệp Lăng Nguyệt.
“Trang sót lại đã bị rách từ lâu rồi. Nhưng con vẫn còn nhớ một ít, trước hết con sẽ sao chép lại cho sư phụ xem.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nói, vừa sao chép lại một đoạn.
Đến khi Diệp Lăng Nguyệt viết xong, Long Ngữ sau khi có được trang sót lại, liền ôm chặt không chịu buông tay. Ngay cả Diệp Lăng Nguyệt đi lúc nào, cũng không để ý trả lời, chỉ dùng tay ra hiệu để cho thuồng luồng tiễn Diệp Lăng Nguyệt đi xuống.
So với lúc đầu chật vật lên tháp Phương Sĩ, lần này đi xuống lại không giống, Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Không thể không nói, Diệp Lăng Nguyệt đối với con Khôi Lỗi Thú thuồng luồng mà Long Ngữ đại sư chế tạo này rất có hứng thú. Nhưng nghe Long Ngữ đại sư nói, nàng ít nhất phải đạt tới Phương Sĩ Thất Đỉnh, mới có thể luyện chế Khôi Lỗi.
Diệp Lăng Nguyệt chỉ có thể tạm thời bỏ đi ý nghĩ luyện chế Khôi Lỗi, trở về Lam Phủ trước.