Nhưng trong lúc Phương Hạo cho rằng hắn sắp đạt được, thì “Diệp Lăng Nguyệt” vốn vẫn ngồi ở cạnh giường, miệng nở nụ cười âm mưu đắc ý.
Nàng chờ cho đến khi Phương Hạo rời khỏi cơ thể của Lam Thái Thú, như vậy nàng mới có thể trị khỏi bệnh cho Lam Thái Thủ.
Nàng bỗng nhiên giơ tay phải lên, chỉ thấy trên tay phải của nàng có một vệt hắc quang chói mắt.
Trong hắc quang, chỉ có một cái đỉnh to bằng móng tay càng biến càng lớn, trôi lơ lửng ở giữa không trung.
Hắc Đỉnh phát ra hắc quang, giống như một tấm mạng nhện không thể thoát ra được, bao phủ hồn thể của Phương Hạo.
Càn Đỉnh sinh ra một lực hút rất mạnh, hút hồn thể Phương Hạo vào bên trong.
“Không thể nào, ngươi chẳng qua chỉ là Tam Đỉnh Phương Sĩ, làm sao có thể tu luyện ra Thực Đỉnh.” Phương Hạo nói một cách thảm thiết, chỉ tiếc hắn không có cơ hội nào để nghe được câu trả lời nữa.
Chỉ thấy sau khi Càn Đỉnh nuốt mất hồn thế của Phương Hạo. Càn Đỉnh giống như sau khi ăn một bữa no nê, phát ra âm thanh keng keng đầy mãn nguyện. Lại quay tròn lởn vởn, hóa thành một đạo hắc quang rồi hóa thành Đỉnh Ấn quay trở lại trên bàn tay phải của Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn bên trong Càn Đỉnh, tà phương của Phương Hạo đã hóa thành một vũng máu, lại nhìn Càn Đỉnh trong tay phát ra ánh sáng màu đen lấp lánh.
Lúc này, Lam Thái Thú ở trên giường phát ra tiếng mê sảng.
Diệp Lăng Nguyệt lấy lại tinh thần. Nàng đi lên phía trước, phát hiện từng cục máu đỏ trên mặt, trên người Lam Thái Thú đang tan ra.
Diệp Lăng Nguyệt thở phào một cái. Sau khi giết tà ác Phương Sĩ Phương Hạo, bệnh cũ của Lam Thái Thú tự nhiên không cần thuốc cũng khỏi. Diệp Lăng Nguyệt định bắt mạch cho Lam Thái Thú, thì lúc này trên người Lam Thái Thú phát ra một tia sáng chói mắt.
Tia sáng kia có hai màu trắng đen, tạo thành hình âm dương bát quái
Hình đó hóa thành một cột sáng phát ra vạn trượng tia sáng, thoáng cái chiếu thẳng tới chân trời.
Lúc này đã là ban đêm, cột sáng chiếu thẳng tới chân trời đó làm cho cả Ly thành sáng như ban ngày.
Cư dân trong thành đều nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ này, vội vàng chạy ra nhìn về cột sáng phía phủ Thái Thú bàn tán xôn xao.
Trong Phượng phủ, Phượng Tân cũng thấy cột sáng đó, Mục lão tiên sinh ở bên cạnh nói.
“Xem ra, Lam Thái Thú đột phá rồi.”
“Lam Ứng Vũ chính là nhân trung anh hào. Hạ Đế vô năng, mới khiến cho ông ta thất thế. Sau khi trải qua lần tu luyện đột phá này, sau này tất thành đại khí.” Phượng Tân nhìn về phía cột sáng, mắt nheo lại, ánh mắt mê ly rất phức tạp.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” đám người Lam Thải Nhi đang chờ ở bên ngoài, nghe được động tĩnh, không nhịn được phá cửa xông vào. Lúc thấy trên người Lam Thái Thú phát sinh dị biến, Lam Thải Nhi cùng Thái Thú phu nhân nín thở không thể tin nổi.
Đó là...
“Phụ thân, Phụ thân sắp đột phá luân hồi cảnh!” Lam Thải Nhi nghẹn ngào.
Luân hồi cảnh?
Diệp Lăng Nguyệt chưa từng gặp phải cao thủ luân hồi cảnh, cho nên cũng không biết sự lợi hại của cột sáng thái cực này.
Luân hồi cảnh, đối với võ giả mà nói là một ngưỡng cửa.
Vùng đất Đại Hạ, cao thủ có thể đột phá luân hồi cảnh nhiều nhất không quá trăm người.
Sau khi cột sáng luân hồi xuất hiện, chỉ thấy trong cột sáng, dần dần tạo thành một lực rất mạnh.
Lam Thải Nhi và đám người làm Phủ Thái Thú cũng biết lúc này là thời điểm mấu chốt nhất để phụ thân đột phá. Các nàng sợ hãi, ngay cả thở cũng không dám phát ra tiếng.
Cột sáng luân hồi này, khí thế không tầm thường, không chỉ chiếu sáng Ly thành. Ngay cả những nơi xa xôi vạn dặm trong Đại Hạ cũng cảm nhận được.
Huyền Vũ Thạch màu đen lát thành con đường lớn. Trong ngôi nhà rộng lớn, bên trong căn phòng nằm sâu trong sân.
Không có vật gì trong căn phòng, trưởng giả tóc trắng ngồi vắt chân, tóc bạc trắng nhìn qua giống như một ngọn Cô Phong Tuyết Sơn đứng ngạo nghễ.
Lão có đôi mắt khôn ngoan, đó là sau khi trải qua những thăng trầm cuộc sống mà có được.
Nhưng không giống với đôi mắt lão, trên mặt lão không có nửa nếp nhăn, mặt như ngọc bàn, tướng mạo đường đường,
Trong phòng, cũng không đốt đèn.
Lúc này, trong sân vọng lại hai tiếng bước chân.
Hai gã nam tử nhẹ nhàng bước tới như cơn gió. Một người trong số đó, mặc một bộ kim tơ tuyết bào, rất trang nhã, cử chỉ nhìn qua thể hiện vẻ quý phái.
Người thứ hai tuổi tác có phần trẻ hơn, dáng dấp cũng thêm phần tuấn tú. Lại nhìn hắn mặt mũi anh tuấn, mặt như Quan Ngọc. Tuy tuổi trung tuần bốn mươi, nhưng được chăm sóc tốt, nhìn không quá hai mươi tám hai mươi chín tuổi.
Hai người vừa đặt chân xuống đất, liền hướng về phía phòng đồng loạt quỳ xuống.
“Phụ thân.”
Đình viện sâu thẳm này, chính là Hồng Phủ Phủ Để, một trong bốn đại quý tộc của Đại Hạ.
Trong buồng, đang ngồi chính giữa là Hồng Thanh Vân quý tộc Hầu Gia tiếng tăm lừng lẫy của Đại Hạ.
Hai gã nam tử, dung mạo hai người có chút giống với võ giả tóc trắng, chính là con trai trưởng của Hồng Thanh Vân, Hồng Thế Tử cùng con thứ Hồng Phóng.
“Đó là hướng Ly thành.” Thanh âm Hồng Thanh Vân văng vẳng trong sân vườn.
Lão chưa từng bước ra khỏi phòng nửa bước, nhưng lại biết hết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
“Chẳng lẽ là... Lam Ứng Vũ?” Hồng Thế Tử cau mày.
“E rằng chính là hắn. Có điều vì sao Lam Ứng Vũ lại có thể đột phá?” Tam tử Hồng Phóng của Hồng phủ trầm ngâm.
Hồng phủ là đại diện cho Hầu Quý Tộc, luôn nắm giữ quyền uy tuyệt đối ở Đại Hạ. Nhưng ba mươi năm trước, do thế mạnh thực lực bình dân đại diện cho võ Hầu tăng lên, trở thành sự uy hiếp đối với một trong bốn Đại Hầu Quý Tộc.
Nhằm cảnh báo những thế lực khác, Hồng Phủ trước mặt các đại thần bình dân luôn âm thầm chèn ép Vũ Hầu và Lam Ứng Vũ.
Lần này, Lam Thái Thú bị thương khó có thể đột phá. Hồng Thế Tử liền mượn cơ hội này tấu chương liên kết với bốn Đại Hầu Quý Tộc khác, tước đoạt binh quyền của Lam Ứng Vũ, cách chức đến Ly thành xa xôi.
Vốn tưởng rằng, Lam Ứng Vũ đời này cũng sẽ không có cơ hội chuyển mình, Hồng Thế Tử đã sớm đề cử thân tín của mình thay thế chức tướng quân của Lam Ứng Vũ.
Nào ngờ rằng, vị trí tướng quân còn ngồi chưa nóng chỗ, Lam Ứng Vũ lại đang đột phá ở Ly thành.
Cột sáng luân hồi mà Lam Thái Thú đột phá, thanh thế không hề nhỏ, chắc người của Vũ Hầu cũng thấy rồi.
Nếu không có phát sinh ngoài ý muốn. Lam Ứng Vũ rất nhanh sẽ được điều trở về Đế Đô, điều này ắt sẽ phải ảnh hưởng đến lợi ích của Hồng Phủ.
“Phái người đến Ly thành tặng quà, chúc mừng Lam Thái Thú đột phá.” Hồng Thanh Vân chỉ nói một câu, trong phòng lại trở về trạng thái im ắng.
Hồng Thế Tử bên ngoài phòng có chút ngẩn người, không hiểu ý của phụ thân.
Phụ thân không phải là luôn bất hòa với Vũ Hầu, ra sức chèn ép đám người Lam Thái Thú sao, mà lần này...
“Đại ca, ý phụ thân là bảo huynh phái người đến Ly thành hỏi thăm nguyên nhân đột phá của Lam Thái Thú.” Ánh mắt Hồng Phóng lóe lên, đã hiểu rõ dụng ý của phụ thân Hồng Thanh Vân.
Hồng Thế Tử ho khan một tiếng, sắc mặt rất khó coi. Hắn cũng không nói cám ơn, trừng mắt liếc Hồng Phóng phẩy tay áo rồi rời đi.
Hồng Phóng cười lạnh một tiếng, cũng biến mất trong sân.
Trong phòng, Hồng Thanh Vân Trường than một tiếng.
Hai đứa con trai này, xét về mưu trí nhanh nhạy, tam tử Hồng Phóng hơn hẳn so với trưởng tử Hồng Thế Tử.
Tương lai, đại nghiệp Hồng Phủ phải dựa vào ai để kế thừa, vẫn còn cần phải xem xét kỹ lưỡng.