Đỉnh tức màu trắng đi một vòng trong cơ thể lão thành chủ nhưng không phát hiện gì cả.
Thông thường mà nói, bệnh tật và nội thương nghiêm trọng dưới tác dụng nhìn xuyên thấu của đỉnh tức sẽ hiện ra đốm đen với màu sắc khác nhau.
Triệu chứng nhẹ thì màu xám, hơi nặng một chút là màu đen, nếu nặng hơn nữa thì là màu mực.
Hơn nữa bệnh càng nặng thì màu càng đậm, phạm vi khu vực cũng càng lớn. Lúc nuốt chửng, độ khó và thời gian dài ngắn cũng khác nhau, đây chính là chu kỳ chữa trị.
Nhưng trong cơ thể lão thành chủ, dù là trong tạng phủ hay là huyết dịch gân mạch, tất cả đều không có đốm đen nào hoặc hiện tượng biến đổi bệnh lý nào.
Nếu như vậy, đỉnh tức căn bản không có nơi phát huy.
“Sao lại như vậy? Lẽ nào lão thành chủ căn bản không có bệnh.”
Sắc mặt của Diệp Lăng Nguyệt khó coi hơn rất nhiều.
Nàng trước giờ không biết, trên thế giới này lại có bệnh mà đỉnh tức không nhìn thấu được.
“Chủ nhân, sức mạnh ý chí của vị đại nhân này mạnh quá, thời gian chú định thân đối với ông ấy không thể kéo dài, làm sao đây?”
Tiểu Ngạc Thố đã kiên trì một lúc, phát hiện lão thành chủ đã nhiều lần sắp phá được cấm chế của nó rồi.
“Không hề gì, đánh ngất là được.”
Diệp Lăng Nguyệt không nói thêm lời nào, ngưng tụ châm thứ sáu của Quỷ Môn Thập Tam Châm, một tiếng phập, đâm vào huyệt hôn thụy của lão thành chủ một cách yên lặng. Thân thể của lão thành chủ cứng đờ, đã rơi vào hôn mê.
“Xem ra, tối nay không tìm được nguyên nhân bệnh rồi, vẫn nên nghĩ cách, chờ phản hồi bệnh tình của thành chủ vào ngày mai thôi.”
Diệp Lăng Nguyệt cũng có hơi mệt, tận dụng đỉnh tức chẩn đoán và chữa trị đều là việc cực kỳ phí sức. Cộng thêm trước đó, nguyên thần cũng tiêu hao khá nhiều. Đêm nay là đêm khiến nàng mệt mỏi chưa từng có.
Do chỗ ở của nàng trước đó bị thành chủ Hoàng Tuyền phá hủy, Tư Tiểu Xuân đã sắp xếp một căn phòng khác, chính là ở bên cạnh chỗ ở của lão thành chủ.
Diệp Lăng Nguyệt để cả y phục nằm xuống. Thân thể tuy đã rất muốn ngủ nhưng tâm tư vẫn sôi nổi khác thường.
Trước hết, nàng nghĩ về tung tích của túi Càn Khôn Tử Kim của mình, rồi lại nghĩ về bệnh của lão thành chủ.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, mãi cho đến khi trời dần sáng tỏ, Diệp Lăng Nguyệt mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Lần ngủ thiếp đi này lại mộng vào Thái Hư, bên tai có âm thanh lúc ẩn lúc không.
“Lăng Nguyệt, tỉnh lại đi.”
Giọng nói đó tựa như lông vũ vậy, nhè nhẹ gãi gãi bên tai của Diệp Lăng Nguyệt.
Giọng nói rất thân thiết, lại vừa có mấy phần mong đợi. Diệp Lăng Nguyệt bỗng kinh ngạc, nhận ra giọng nói đó chính là giọng nói của thần y Vân Sênh mà bản thân từng gặp ở Hạ Đô trước đó.
Nàng bỗng nhiên mở mắt ra. Vân Sênh đang cười, đang ở cách nàng nửa thước nhìn nàng.
“Vân thần y? Sao lại là người?”
Khi Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy Vân Sênh còn giật mình, rồi lại nhìn xung quanh phát hiện bản thân sớm đã không ở phủ thành chủ nữa, xung quanh sương mờ mịt, tựa như ở trên mây. Nàng nhìn vào lại giống như đang ở nơi như Thiên Canh Điện.
Không lẽ, nàng ngủ mơ mơ màng màng nên đã vào Thiên Địa Trận, nhưng điều này cũng không phải, tại sao Vân thần y lại xuất hiện ở đây, việc này rốt cuộc là thế nào?
“Lăng Nguyệt, con không cần ngạc nhiên. Trước tiên ta phải chúc mừng con, con có thể nhìn thấy ta có nghĩa là con đã tu luyện ra nguyên thần thứ hai rồi. Ta vẫn luôn nghĩ cách liên lạc với con, chỉ tiếc là do cấm chế giữa người và thần nên mãi vẫn không thể thực hiện được. Nhưng nay, con đã có nguyên thần thứ hai, con và ta có thể cùng lúc thoát khỏi thân xác, không chịu hạn chế của hai giới Nhân Thần nữa. Nơi này tên là Thiên Phủ, là một Thế Ngoại Thiên đặc biệt mà phu quân ta Dạ Bắc Minh mở ra. Sau này nguyên thần của con và ta có thể gặp nhau ở đây.”
Vân Sênh nhìn Diệp Lăng Nguyệt, mắt lấp lánh ánh nước. Bà ấy sợ Diệp Lăng Nguyệt phát hiện nên rủ mắt xuống, ẩn đi nước mắt ở đáy mắt.
Con gái đã tu luyện ra nguyên thần, việc này khiến Vân Sênh vui mừng nhưng cũng rất lo lắng.
Việc này có nghĩa là thực lực của con gái đã tiến bộ thêm. Nhưng cùng với đó, cũng có nghĩa là con bé càng lúc càng đến gần với việc phát hiện chân tướng của năm đó.
Cộng thêm thời gian này, Vân Sênh cũng thỉnh thoảng có nghe tin, Bắc Cảnh Thần Tôn Hề Cửu Dạ nhiều lần có hành động, không nén nỗi lòng lại càng lo lắng hơn.
Dĩ nhiên, bà ấy sẽ không nói những chuyện này với Diệp Lăng Nguyệt. Bà ấy càng không biết rằng, dù bà ấy nhiều lần ngăn cản nhưng Diệp Lăng Nguyệt và Hề Cửu Dạ đã âm thầm cùng lúc xuất hiện. Chỉ là khi đó, hai người vẫn không biết mà thôi.
“Vân thần y, gặp được người thật tốt quá. Con còn tưởng rằng, đời này con sẽ không thể gặp lại người nữa.”
Diệp Lăng Nguyệt gặp được Vân Sênh lần nữa thì vô cùng vui mừng, lúc nói chuyện bất giác đã có một chút ý làm nũng của cô con gái nhỏ.
Đó là một loại hiểu ngầm giữa mẹ con mới có, chỉ là Diệp Lăng Nguyệt không hề phát hiện, nhưng Vân Sênh lại cảm nhận được.
Không biết vì sao, nàng rất thích Vân Sênh. Loại cảm giác đó giống như hai người đã quen biết rất lâu, tương tự, phu quân của Vân Sênh, Dạ Bắc Minh cũng như vậy.
Ánh mắt người đàn ông anh tuấn lạnh lùng đó nhìn nàng khiến Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy rất ấm áp.
“Đứa trẻ ngốc, con muốn gặp ta thì sau này đều có thể đến Thiên Phủ, chẳng qua là cơ hội như vậy chỉ sợ không nhiều. Nào, nói cho ta nghe, những ngày tháng này con sống ở trên đại lục Thanh Châu thế nào?”
Vân Sênh và Dạ Bắc Minh sau khi từ biệt Diệp Lăng Nguyệt ở đại lục Thanh Châu, vì lo lắng người của Hề Cửu Dạ tìm được manh mối nên đã nén đau cắt đứt mọi liên lạc với Diệp Lăng Nguyệt.
Bà ấy vẫn không biết, Diệp Lăng Nguyệt giờ đây đã rời khỏi đại lục Thanh Châu, đến Cửu Châu Cổ.
“Con nói Thần Giới có người muốn hại con?”
Khi nghe thấy Diệp Lăng Nguyệt nói đến chuyện của Hỗn Nguyên Lão Tổ, Vân Sênh đang nắm tay của Diệp Lăng Nguyệt, tay bất giác nắm chặt.
Trên gương mặt xinh đẹp vô song của bà ấy lộ ra một luồng sát khí lạnh lẽo.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn đến ngẩn người.
Vân Sênh ở trước mặt nàng vẫn luôn là người rất hiền lành, chưa từng lộ ra thần sắc như vậy.
Trước đây, Diệp Lăng Nguyệt còn lén nghĩ, người hiền lành như Vân Sênh sao lại tìm người đàn ông sát khí đằng đằng như Dạ Bắc Minh.
Như vậy xem ra, bà ấy và phu quân của bà cũng thật xứng đôi.
“Tiện nhân và tên đàn ông cặn bã đáng chết đó.”
Vân Sênh lúc này đã thật sự nổi giận rồi.
Diệp Lăng Nguyệt không biết người của Thần Giới là ai, bà ấy lại không biết ư.
Bà ấy thật sự hận không thể bắt tiện nhân Lan Sở Sở đó qua đây rút gân róc da, còn cả tên đàn ông cặn bã Hề Cửu Dạ đó. Ông ta lại dám hết lần này đến lần khác để người đàn bà không biết xấu hổ kia hại Nguyệt Nhi của bà.
Thần sắc của Vân Sênh thay đổi lúc nắng lúc mưa, rất là đáng sợ.
Diệp Lăng Nguyệt bất giác nhìn sững.
Sau khi phát hiện bộ dạng khác lạ của bản thân, Vân Sênh sợ làm con gái bảo bối của mình sợ hãi nên vội nở nụ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền rất xinh đẹp.
“Lăng Nguyệt, con nói tiếp đi, con và tiểu tử Phụng gia đó, cuối cùng làm sao tránh được sự truy sát của Thần Giới?”
Tuy hận đến thấu xương cặp đôi cặn bã Thần Giới đó, nhưng đồng thời Vân Sênh cũng rất đắc ý.
Con gái nhà mình quả nhiên lợi hại, vẫn chưa thành thần thì có thể chủ thần.
Ai ngờ, Diệp Lăng Nguyệt nghe xong thì ánh mắt ảm đạm. Nàng kể hết mọi chuyện từ việc Phụng Đế và Vu Trọng bị phong ấn. Bản thân trong lúc không biết làm sao đã vào Cô Nguyệt Hải, rồi bái Tử Đường Túc làm sư phụ. Vì để giúp Đế Tân tìm lại tất cả mảnh linh hồn mới đến Cửu Châu Cổ, nàng lại bị chia cách với mọi người.