Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới nhớ lại bản thân mình vẫn còn ở Hàn Sơn Cư, nàng vội giả vờ như không có việc gì, thu dọn hết giấy tờ rơi vãi trong tay.
“Chu đại sư, những tờ giấy này của ông rớt xuống đất, ta nhìn thấy trên đó viết những hình kỳ quái nên xem thử.”
Chu đại sư nhìn Diệp Lăng Nguyệt với ánh mắt nghi ngờ, nghĩ rằng nàng ấy là một tiểu thị nữ thì biết cái gì là linh vân nên cũng không để bụng.
“Đồ tiểu nha đầu không có năng lực phân biệt, những thứ này đều là linh vân, một cái trong đó nếu điêu khắc lên linh khí thì có thể tăng ít nhất hơn năm mươi phần trăm giá trị của linh khí. À, đây là tiền công của Tiểu Xuân.”
Diệp Lăng Nguyệt nhận lấy túi tiền rồi nhìn một cái, bên trong có hai viên linh thạch trung cấp.
Chỉ điêu khắc linh vân ở phần mũi kiếm đã có giá hai viên linh thạch trung cấp, vậy là tương đương với tiền công hai tháng của nàng rồi.
Diệp Lăng Nguyệt thầm kinh ngạc nhưng trên mặt lại là một bộ dạng thèm muốn.
“Chu đại sư, những đồ cũ nát mà Tiểu Xuân điêu khắc đó cũng thật đáng tiền, ta có thể kiếm được nhiều tiền giống như hắn không?”
“Tiểu nha đầu khẩu khí cũng thật không nhỏ. Được, ở ngoài cửa có chất một số linh khí điêu khắc thất bại, ngươi có thể lấy một món, chỉ cần có thể tùy tiện để lại một linh vân hoàn chỉnh thì ta sẽ để ngươi thay Tiểu Xuân làm trợ thủ linh vân của ta. Thật đáng tiếc, Tiểu Xuân là người kế tục giỏi đó.”
Chu đại sư lắc lắc đầu.
Ông ta là linh vân sư có tiếng ở Hàn Sơn Cư, thường ngày lúc bận quá đều sẽ để Tư Tiểu Xuân giúp đỡ. Tư Tiểu Xuân không làm nữa thì ông ấy sau này lại phải bận rộn rồi.
“Lời này là thật ư, vậy thì một lời chắc chắn nhé.”
Diệp Lăng Nguyệt không ngờ sẽ thuận lợi như vậy, thực ra Chu đại sư căn bản không xem việc đó là việc nghiêm túc.
Những linh khí chất ở cửa của ông ấy đều là đồ hỏng, tuy linh vân nhìn có vẻ hoàn chỉnh nhưng thực ra chỉ có thể vẽ theo, căn bản không thể khôi phục như ban đầu.
Ông ấy cũng không cho rằng một tiểu thị nữ ngay cả sức mạnh Luân Hồi cũng không có lại có thể điêu khắc ra linh vân.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại xem việc này là thật, nàng thật sự nghiêm túc chọn mấy món linh khí ở cửa.
Đặc biệt là mấy thanh linh kiếm, cất lại coi như là báu vật rồi mang đi.
Vừa rời khỏi Hàn Sơn Cư, Diệp Lăng Nguyệt đã vội vã lấy mấy thanh linh kiếm đó ra.
Nhìn kỹ, linh vân trên linh kiếm này hoàn toàn giống với linh vân trên cây đay thiên kiếm và linh vân mà Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy cuối cùng.
Chỉ là trên linh vân có mấy vết nứt mà mắt thường hầu như không nhìn thấy được, cũng chính là vì những vết nứt này khiến linh vân vốn hoàn chỉnh đã mất đi linh lực, cuối cùng trở thành phế phẩm.
“Có mấy thanh kiếm này, nghiên cứu thêm một chút chỗ nứt tương ứng thì có thể tìm ra cách phá hỏng linh vân trên cây đay thiên kiếm rồi.”
Đáy mắt của Diệp Lăng Nguyệt lấp lánh ánh sáng.
Đây mới là nguyên nhân thật sự mà nàng cần những phế phẩm này.
Xem ra lần này giúp Tư Tiểu Xuân đưa linh khí rõ ràng là đúng rồi, ngoài nhận được không ít hoa văn linh vân, còn tìm được cách diệt sạch cây đay thiên kiếm.
Vừa nghĩ đến những việc này, tâm trạng của Diệp Lăng Nguyệt tốt lên khá nhiều.
Lúc này đã qua buổi trưa, trở về cũng quá giờ cơm rồi nên Diệp Lăng Nguyệt dứt khoát từ tốn dạo bộ trên đường, nhân tiện cũng xem thử có khả năng gặp được hai tên trộm đó không.
Diệp Lăng Nguyệt đi qua một con đường, lúc này nàng nhìn thấy phía trước có một y quán.
Cổng y quán đang có mấy người vây quanh.
Một y sư tai to mặt lớn đang đứng ở cổng y quán chửi mát.
“Đồ nghèo kiết xác, không có tiền thì đừng đến xem bệnh, ngươi đã nằm trong y quán của ta hai ngày rồi, một viên đá cũng không giao ra. Người đâu, vứt tên này ra cho ta.”
Mấy tên học việc y quán cao to đã ném một người ra ngoài.
Thấy tranh chấp do không có tiền nộp phí chữa bệnh và thuốc thang, những người dân vây lại xem cũng nhao nhao tản đi.
Ở trong Hoàng Tuyền Thành, việc này có thể gọi là nhiều vô kể.
Những người săn yêu đã bị trọng thương sau khi được đưa đến y quán, phí chữa trị sau đó không đủ, đồng bọn lại không muốn gánh vác thì cuối cùng thường sẽ chết ở y quán.
Những thầy lang bất lương đó không muốn việc kinh doanh bị lỗ, sẽ ném người ra ngoài khi người đó vẫn còn chút hơi tàn, tránh làm hỏng phong thủy của y quán.
Diệp Lăng Nguyệt nhíu nhíu mày, nhưng không lập tức đi lên.
Nàng tuy có khả năng cứu người nhưng không phải là người lòng dạ từ bi gì. Trong Hoàng Tuyền Thành cũng không có người tốt thật sự, chết một người thì bớt một người.
Chính vào lúc Diệp Lăng Nguyệt định đi khỏi, bỗng nghe thấy một giọng nói quen tai.
Người bị thương cả người cuốn chiếu sắp bị ném ra ngoài cầu xin.
“Y sư đại nhân, cầu xin ông chữa trị cho cái tay của ta. Đồng bọn của ta nhất định sẽ quay lại trả tiền mà.”
“Xí, đồng bọn của ngươi cái gì, hắn hôm trước đưa ngươi qua đây rồi một viên linh thạch cũng không để lại.”
Thầy lang đó mặt đầy phẫn nộ.
Ông ta trước đó thấy người đưa tên bị thương này tới có tu vi không tệ, lại mang theo túi chứa đồ căng đầy, nhận định đó là kẻ có tiền nên mới thu nhận người bệnh này.
Ai mà biết sau khi nhận người thì mới phát hiện cái tay gãy của người này cũng không biết là bị vũ khí gì hoặc võ học gì làm bị thương, căn bản không thể trị khỏi.
Người bị thương đó mỗi ngày còn lẩm bẩm hoài ở trong y quán, ồn đến nổi ông ta không được yên.
Cộng thêm đồng bọn của hắn tối đó đã nhân lúc mọi người không để ý mà đi mất rồi.
Thầy lang đó lục khắp người của kẻ bị thương cũng không có linh thạch hay đồ gì đáng tiền thì mới biết mình bị người ta chơi khăn, trong lúc tức giận đã đuổi người đi.
“Tên tiểu tử khốn đó, lại…” Người bị thương đó rất tức giận, đã nói rõ là tang vật đó hai người cùng chia đều, ai mà ngờ tên tiểu tử đó lại chạy trốn một mình.
Chờ vết thương của hắn trị khỏi rồi, hắn nhất định sẽ không tha cho đồng bọn của mình.
Hắn chỉ có thể cắn răng chỉ vào đai lưng của mình.
“Y sư đại nhân, ông đừng nóng, trên người ta còn có tiền. Ông xem xem, trong đai lưng của ta có một mảnh ngọc chất lượng thượng hạng. Thứ đó nhất định đáng giá nhiều tiền, ông xem đi, có thể làm phí chữa bệnh và thuốc thang của ta, ông nhất định phải nghĩ cách chữa khỏi tay của ta.”
“Có tiền còn không nói sớm.”
Y sư đó vừa nghe còn có món béo bở thì vội vàng đi lên trước, rút đai lưng của người bị thương đó ra.
Ông ta trước đó sai người mò một lượt khắp trong ngoài của người bị thương nhưng không phát hiện được gì, không ngờ lại còn có đồ giấu ở trong đai lưng.
Thì ra trong đai lưng của người bị thương có công tắc ngầm, chỉ cần ấn nhẹ thì bên trong lại có chỗ giấu đồ lớn bằng bàn tay, trong đó vừa hay đã giấu một mảnh ngọc.
Y sư kia nhìn mảnh ngọc đó.
Chỉ thấy là hình dạng chim phượng, thân ngọc sáng long lanh không tì vết, nhìn rất là quý giá.
Thứ đồ tinh xảo này dù không phải linh khí, nhưng chỉ cần bán cho một số quý tộc thích đồ trang sức tinh xảo thì vẫn có thể bán được không ít tiền.
“Tiểu tử, nể tình mảnh ngọc này nên phí chữa bệnh và thuốc thang hai ngày trước coi như ngươi đã trả rồi, chỉ là cái tay bị thương của ngươi ngay cả thần tiên cũng không có cách nào chữa được. Người đâu, ném người ra ngoài cho ta.”
Y sư đó nói đoạn, chuẩn bị cất mảnh ngọc vào, định quay về y quán, ai ngờ bỗng có một cái tay xuất hiện ở trước mắt ông ta, trong nháy mắt khống chế chặt cái tay vô cùng tham lam của ông ta.