Đối với Phượng Tân mà nói thì đây có lẽ là lần đầu tiên mà hắn tiếp xúc thân mật với người khác phái như thế.
Nỗi sợ lúc này đã được thay thế bằng một cảm giác ngọt ngào mà khó có thể dùng lời để diễn tả.
Trong lúc môi kề môi, trong lòng chỉ có một cảm giác đặc biết khó tả.
Động tác của Diệp Lăng Nguyệt cứng đờ, nàng nhận ra nhịp tim của Phượng Tân đã khôi phục, hơn nữa nhịp tim còn đập nhanh hơn bình thường, sắc mặt của Phượng Tân cũng đỏ ửng.
Nhìn thêm chút nữa, lông mi của hắn còn dài hơn so với của nữ nhi, đang chớp chớp liên tục.
“Phượng Tân, ngươi tỉnh rồi?” Diệp Lăng Nguyệt vô cùng vui vẻ.
Phương pháp phục hồi tim này đúng là có tác dụng.
Lúc này nàng chỉ biết vùi đầu vào cứu người, căn bản là chưa từng nghĩ đến chuyện nam nữ khác biệt.
Đáy lòng Phượng Tân có một loại cảm giác mất mát, hắn mở mắt ra nhìn gương mặt thanh tú của Diệp Lăng Nguyệt gần trong gang tấc.
Hắn thậm chí có thể thấy rõ hình ảnh mình trong mắt của Diệp Lăng Nguyệt.
“Lăng Nguyệt! Ngươi làm gì vậy!” Sau lưng vọng đến tiếng kêu ngạc nhiên của Lam Thải Nhi khiến cho Diệp Lăng Nguyệt và Phượng tân đều giật mình.
Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới nhớ tới chính mình lúc nãy đã phát ra tín hiệu.
Lam Thải Nhi sau khi nhận được tin hiệu thì vội vàng chạy tới, không ngờ lại thấy được tình cảnh này.
Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân thấy phản ứng của Lam Thải Nhi thì cũng biết nàng nhất định đã hiểu lầm.
Lam Thải Nhi hiểu lầm cũng khó trách, tư thế của hai người thật sự là quá mức mập mờ... Quần áo của Phượng Tân bị cởi ra, hai tay của Diệp Lăng Nguyệt đè ở trên ngực của Phượng Tân, thân thể hai người gần như là hoàn toàn sát nhau.
“Ta cứu hắn. Hàn chứng của hắn vừa mới phát tác...” Diệp Lăng Nguyệt đang muốn giải thích, chợt phát hiện những vết màu đen lúc nãy trên người Phượng Tân đều đã biến mất.
“Tại sao lại không thấy nữa?” Diệp Lăng Nguyệt còn cho là mình nhìn lầm, khó có thể tin được nên lại ghé mắt tỉ mỉ nhìn vào ngực của Phượng Tân.
Nhìn một hồi Diệp Lăng Nguyệt chợt phát hiện, thân thể của Phượng Tân vốn không hề gầy gò như bình thường hay thấy.
Lần trước, lúc chết chìm, người cởi quần áo cho Phượng Tân là biểu ca Diệp Thánh nên nàng không phát hiện.
Lần này, nàng mới để ý, Phượng Tân không hề gầy nhỏ yếu ớt giống lúc hắn mặc quần áo, dáng người của hắn so với những người cùng tuổi cũng thuộc dạng cao to.
Tứ chi thon dài, bắp thịt rắn chắc, không hề có một tí thịt dư nào.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt nhìn chằm chằm thân thể mình, Phượng Tân cảm giác vô cùng căng thẳng, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao, có một cảm giác nóng rực kì dị ở trong người, miệng lưỡi cũng cảm thấy khô hơn.
“Lăng Nguyệt...” Phượng tân mặt đỏ ửng, ánh mắt cũng nóng rực lên.
Thấy thay đổi của Phượng Tân cùng với ánh mắt của Lam Thải Nhi đang đứng cách đó không xa, Diệp Lăng Nguyệt giống như giẫm phải đuôi mèo vậy, vội vàng đứng dậy.
“Tại sao có thể như vậy, ta rõ ràng lúc nãy còn thấy trên người... Ta không phải là muốn xem ngươi...” Diệp Lăng Nguyệt ngày thường vô cùng lanh lợi, nhưng lúc này lưỡi cứ như bị cứng lại vậy, càng nói càng không rõ ràng.
“Nếu ngươi muốn nhìn... Ta có thể cho ngươi nhìn khi ở trong phòng riêng.” Phượng tân vừa nói vừa đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt mấy lợn tóc trên trán của Diệp Lăng Nguyệt.
Nếu như là nàng thì cho dù có bị hiểu lầm, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Đáy mắt của hắn đầy vẻ ôn nhu khiến cho nhịp tim của Diệp Lăng Nguyệt cũng trở nên nhanh hơn bình thường.
Không nói còn đỡ, nói như thế khiến Lam Thải Nhi không nhịn được mà cười lớn.
Về phần Diệp Lăng Nguyệt, vừa thẹn thùng lại vừa xấu hổ, ngay cả tay cũng không biết để vào đâu.
Sau khi tìm thấy Phượng Tân, chuyến đi đến Vân Mộng Chiểu của Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi cuối cùng cũng kết thúc.
Diệp Lăng Nguyệt cũng đêm chuyện xảy ra vào chiều tối hôm qua nói đại khái cho Lam Thải Nhi biết, bao gồm việc nàng cướp Chiểu Chu Nguyên Hạch cua An Mẫn Hà, nhưng nàng không có nhắc đến việc nàng lấy được một quả trứng Phượng Hoàng.
Về phần Phượng Tân, hắn chỉ nói đêm qua lúc ở trong sương trắng hắn bị lạc đường, khi tỉnh lại thì thấy Diệp Lăng Nguyệt...
Chuyện liên quan tới Phượng Hoàng, cứ như vậy mà qua đi.
Lúc đi tới phía ngoài Vân Mộng Chiểu cũng đã là giữa trưa.
Ba người vừa nói vừa cười đi tới.
“Tạ ơn trời đất, thiếu gia, người ở hiền được trời phù hộ, cuối cùng cũng trở lại.” Mục lão tiên sinh mang theo một đám thị vệ của Phượng phủ, vui mừng chạy đến.
Ở bên cạnh Mục lão tiên sinh là Lam Thái Thú còn đang cảm thấy lo sợ.
Phượng tân thoát khỏi thị vệ Phượng phủ, cùng đám người Diệp Lăng Nguyệt tiến vào Vân Mộng Chiểu, Mục lão tiên sinh bị dọa sợ đến thiếu chút nữa thì bất tỉnh.
Ông chạy thẳng vào phủ Thái Thú, yêu cầu Lam Thái Thú phái binh tiến vào Vân Mộng Chiểu để lục soát.
Lam Thái Thú đáng thương sau khi bị Mục lão tiên lải nhải thì buộc phải mang theo 3000 tinh nhuệ đến Vân Mộng Chiểu, lúc đến nơi đã là đêm khuya ngày hôm sau, đến lúc bọn họ muốn đi vào Vân Mộng Chiểu thì chợt xuất hiện một làn sương mù kì quái, quân của phủ Thái và người của Phượng phủ chỉ có thể trú đóng ở bên ngoài.
Nghe lam Thái Thú nói, sau khi trời sáng không bao lâu, người An Quốc Hầu Phủ cũng đến, bọn họ đã mang An quận chúa đang bị thương, còn có mấy cỗ thi thể của thị vệ An Quốc Hầu Phủ rời đi.
“Đúng là làm càn mà, sao lại có thể không thông báo một tiếng nào đã đưa Phượng Vương vào Vân Mộng Chiểu. Nếu các con ở trong đó xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao, chuyện này còn có thể liên quan đến mối bang giao giữa hai nước!” Lam Thái Thú trợn mắt, trách móc Lam Thải Nhi.
Lam Thải Nhi cũng tự biết là mình đã gây họa, le lưỡi.
“Cha, con gái biết sai rồi, con cũng không ngờ Phượng Vương điện hạ sẽ phát tác hàn chứng, nhưng mà không sao, Lăng Nguyệt đã chữa khỏi cho ngài ấy rồi.” Lam Thải Nhi vô tâm nói nhưng Mục lão tiên sinh lại là người nghe hữu ý.
“Chờ một chút, Lam quận chúa, ngươi nói thật sao? Hàn chứng của thiếu gia phát tác? Là Diệp tiểu cô nương đã chữa? Nàng ta chữa được sao?” Mục lão tiên sinh mấy ngày nay đều không có chợp mắt, ông chỉ lo thiếu gia ở Vân Mộng Chiểu phát tác hàn chứng.
Vừa mới nhìn thấy thiếu gia bình yên vô sự, ông còn đang cảm thấy vui mừng, nào biết thiếu gia lại phát tác hàn chứng, nhưng hàn chứng của thiếu gia phát tác ngày càng khó chữa, ngay cả Liêu hội trưởng cũng nói nếu như lại phát tác thì có thuốc tiên cũng vô dụng.
Chẳng lẽ vị Diệp cô nương này còn có chỗ nào hơn người?
“Đương nhiên là thật, ta tận mắt nhìn thấy, lúc ấy Phượng Vương đã bất tỉnh nhân sự, nhờ có Lăng Nguyệt, dùng miệng...” Lam Thải Nhi theo bản năng muốn nói ra phương pháp cứu chữa của Diệp Lăng Nguyệt.
“Lam tỷ tỷ!”
“Lam quận chúa!”
Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân trong tình thế cấp bách cùng đồng thời lên tiếng, Lam Thải Nhi ngơ ngác, chợt nhớ tới việc Lăng Nguyệt là một cô nương chưa gả chồng, nếu nói ra nàng và Phượng Vương “cái đó cái đó” thì nàng ta sau này sao có thể lập gia đình được nữa.
“Mục lão tiên sinh, ngài hỏi nhiều như vậy làm gì, ta đã tốt bụng đem Phượng Vương trả lại cho ngài rồi đấy thôi.” Lam Thải Nhi cười ha hả, không muốn nói thêm.
“Mục lão tiên sinh xin hãy tha lỗi, tiểu nữ của ta đã thất lễ. Cũng may thân thể của Phượng Vương không có gì đáng ngại.” Lam Thái Thú thật ra thì cũng rất tò mò Diệp Lăng Nguyệt làm thế nào cứu được Phượng Vương, nhưng mà việc của đám trẻ, những người cổ hũ như bọn họ cứ nhắm một mắt mở một mắt cho qua là tốt nhất.