Tiểu Đế Tân lại đi đến bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt, ngẩng đầu lên, hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi.
“Cô gái giặt đồ, biểu hiện của ta hôm nay thế nào?”
Chàng trai nhỏ này nhìn Diệp Lăng Nguyệt có hơi căng thẳng.
Y hoàn toàn không để ý ánh mắt của người bên cạnh, trong mắt của Tiểu Đế Tân tất cả những câu khen ngợi quá lời đều không bằng một câu tán thưởng của Diệp Lăng Nguyệt.
Trong mắt anh ta, trước giờ đều chỉ có một mình nàng.
Diệp Lăng Nguyệt cười nói.
“Tiểu Đế Tân nhà chúng ta dĩ nhiên dù ở đâu cũng đều là xuất sắc nhất.”
“Hai năm vừa qua vẫn luôn là nàngbảo vệ ta, sau này đến lượt ta bảo vệ nàng được không?”
Tiểu Đế Tân mặt đầy mong đợi, y giơ tay ra.
Nhìn khuôn mặt ngày càng dài ra đó của Tiểu Đế Tân, trong lòng Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy ấm áp, vội gật đầu, nàng đưa tay đặt vào tay của Tiểu Đế Tân rồi khẽ nói.
“Được.”
Vành mắt ươn ướt mấy phần, trên lôi đài hôm nay nàng dường như đã nhìn thấy Vu Trọng ngày xưa, vị quỷ đế chỉ dùng khí thế đã đủ để khiến ngàn vạn kẻ địch khiếp sợ.
Tiểu Đế Tân của nàng thật sự trưởng thành rồi.
Đấu Đồng Cấp của ngày đầu tiên đã mở màn như vậy.
Sự tích Tiểu Đế Tân làm sụp đổ lôi đài, càn quét Tuyết Phong khiến khắp trên dưới Cô Nguyệt Hải chấn động.
Đặc biệt là các đệ tử khác trước đây vẫn luôn coi thường Vô Nhai Phong đều lập tức bàn luận riêng, Tiểu Đế Tân cuối cùng có thể giành được hạng mấy, Tiểu Đế Tân đã trở thành một con hắc mã khiến các cao thủ của mấy Phong khác đều không dám xem thường.
Đêm đó, trong Vô Nhai Phong.
Sắc mặt chưởng giáo Vô Nhai uể oải.
“Tiểu ngũ, con thật sự tin rằng một tạp dịch có thể chữa trị cho con ư?”
Ba đệ tử của ông ấy ngày đầu tiên đã giành được thắng lợi vốn dĩ là một chuyện đáng để chúc mừng, nhưng lúc này Vũ Duyệt bỗng nhiên nói ra nàng muốn để Diệp Lăng Nguyệt chữa trị cho nàng.
Vết thương của Vũ Duyệt, chưởng giáo Vô Nhai biết rõ hơn ai hết, bệnh mà tất cả người của Cô Nguyệt Hải gồm cả tôn thượng cũng không chữa được, vậy mà một tạp dịch lại nói có thể chữa.
Nếu người này là tạp dịch của Đan Lô thì chưởng giáo Vô Nhai còn có thể chấp nhận, nhưng Diệp Lăng Nguyệt là tạp dịch của Dã Luyện Đường.
Nói trắng ra, Diệp Lăng Nguyệt chính là một người thợ rèn.
Chưởng giáo Vô Nhai không thể chấp nhận được.
Đặc biệt là ngày mai, ba người đám Vũ Duyệt còn phải tiến hành thi đấu của vòng Đấu Đồng Cấp ngày thứ hai của thi đấu môn phái. Độ khó của buổi thi đấu này khó hơn nhiều so với Đấu Đồng Cấp hôm nay.
Nếu Vũ Duyệt có bất trắc gì thì rất có thể dẫn đến việc nàng không thể thi đấu ngày thứ hai, như vậy nàng sẽ mất đi cơ hội đấu môn phái hiếm có lần này.
“Sư phụ, con tin Lăng Nguyệt.” Vũ Duyệt tuy chỉ gặp Diệp Lăng Nguyệt hai lần, nhưng trực giác mách bảo nàng rằng Diệp Lăng Nguyệt chính là người có thể giúp nàng.
Chưởng giáo Vô Nhai cũng biết, Vũ Duyệt nhìn có vẻ là người có tính cách dịu dàng nhất trong tất cả đệ tử của ông ấy, nhưng thực tế thì lại là một người ngoan cố. Nếu nàng đã kiên trì thì không ai có thể lung lay được nàng.
Chưởng giáo Vô Nhai lại nhìn Diệp Lăng Nguyệt một cái, đối với vị hôn thê này của tiểu Lục, ông ấy không nói ra được cảm giác gì, Ông Lão Câu Cá đánh giá nàng ấy rất cao.
“Nếu đã như vậy thì bắt đầu chữa trị đi, nếu giữa chừng có biến thì lập tức dừng lại, nhớ rõ tiểu ngũ nếu có sơ suất...”
“Sư phụ, ngũ sư tỷ nếu có sơ suất, đệ tử bằng lòng toàn quyền chịu trách nhiệm.”
Tiểu Đế Tân nhảy đến trước mặt cô gái giặt đồ nhà mình, thân hình y còn không cao bằng Diệp Lăng Nguyệt, nhưng hình dáng đó lại giống như gà mẹ bảo vệ con vậy.
“Tiểu tử con đó! Trong mắt chỉ có cô gái giặt đồ của con thôi.” Chưởng giáo Vô Nhai khóc dở mếu dở.
Tiểu Đế Tân nói như vậy thì dù là Vũ Duyệt thật sự có gì đi nữa, chưởng giáo Vô Nhai cũng không dễ trách tội Diệp Lăng Nguyệt, ông ấy cũng không thể trách phạt Tiểu Đế Tân được.
Nay toàn bộ Cô Nguyệt Hải đều biết chưởng giáo Vô Nhai đã thu nhận một đồ đệ giỏi.
Sau buổi thi đấu ngày hôm nay, ông ấy càng không nỡ quở trách đồ đệ bảo bối này.
Chưởng giáo Vô Nhai tuy không đến xem thi đấu nhưng nghe nói một mình Tiểu Đế Tân càn quét mấy chục người của Tuyết Phong, cũng cảm thấy cực kỳ nở mặt.
“Sư phụ, người đừng có ghen tỵ, một ngày là thầy suốt đời là thầy, đồ nhi vẫn luôn tôn thờ sư phụ trong lòng.” Tiểu Đế Tân ăn nói khéo, nháy mắt với Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt cùng Vũ Duyệt đi vào phòng của Vũ Duyệt.
Nàng lập tức bắt đầu chữa trị cho Vũ Duyệt, tránh để Vũ Duyệt cảm thấy kỳ lạ, Diệp Lăng Nguyệt đã chuẩn bị đan dược để Vũ Duyệt tạm thời vào trạng thái bế khí, lúc đó mới bắt đầu đưa đỉnh tức màu trắng vào thân thể của Vũ Duyệt.
Từ khi đỉnh tức xuất hiện, rồi sau khi tăng bậc thành đỉnh thánh, đỉnh tức màu trắng cũng trở nên mạnh mẽ hùng hồn hơn nhiều. Từ kích thước bằng sợi tóc ban đầu, rồi đến cỡ bằng ngón tay cái rồi lại bằng con linh xà chui vào trong đan điền của Vũ Duyệt.
Trong đầu Diệp Lăng Nguyệt hiện ra kết cấu đan điền của Vũ Duyệt.
Rất nhanh chóng, Diệp Lăng Nguyệt đã nhìn rõ trong đan điền nổi lên từng đám tà khí màu đen tựa như phù sa.
Tà khí dày nặng như vậy thì dù có linh đan diệu dược tốt đến mấy đi nữa cũng không thể tiêu trừ.
Nhưng khi đỉnh tức màu trắng vừa vào đan điền thì dứt khoát bắt đầu nuốt chửng số tà khí đó. Tà khí rất nhanh đã bị nuốt hết bảy tám phần, số tà khí còn lại ăn sâu bén rễ nên Diệp Lăng Nguyệt nhất thời cũng không thể nào tiêu trừ được.
Số tà khí này có lẽ là như lời Vũ Duyệt nói trước đó, là phần phải dùng Linh Phách Đan để giải trừ rồi.
Khi đỉnh tức màu trắng rời khỏi cơ thể Vũ Duyệt, Diệp Lăng Nguyệt nhân tiện dùng đỉnh tức dọn dẹp luôn một số tạp chất cùng với khí vẩn đục của huyết quản đã sót lại nhiều năm trong cơ thể Vũ Duyệt.
Nửa tiếng đã trôi qua.
Khi Vũ Duyệt tỉnh lại thì chỉ cảm thấy bề mặt cơ thể mình dính dính, một mùi hôi thối trên cơ thể nàng tỏa ra.
Nàng nhìn kỹ lại thì phát hiện bề mặt thân thể mình hiện ra một lớp ghét gớm ghiếc.
“Ngũ sư tỷ, đừng lo lắng, những thứ này chỉ là cặn bẩn sót lại nhiều năm trong cơ thể tỷ, tỷ đi tắm gội xong thì không sao nữa rồi.” Diệp Lăng Nguyệt nói xong, Vũ Duyệt không nhịn nỗi nữa mà chạy đi tắm gội ngay.
Sau khi Vũ Duyệt tắm xong, nàng bỗng cảm thấy cả người khoan khoái nhẹ nhàng, trên dưới khắp người giống như cả lỗ chân lông cũng đang hô hấp dễ chịu vậy.
Lượng lớn linh lực tựa như dòng suối tuôn trào đi vào thân thể nàng, đan điền khô cạn nhiều năm của nàng trong chớp mắt đã đầy tràn, trong gân mạch của cơ thể cũng giống như đang chảy mạnh, tuôn vào từng luồng nguyên lực. Trước đây Vũ Duyệt chưa từng có cảm giác này.
Không chỉ có như vậy, phía trên căn phòng gỗ mà Vũ Duyệt ở, từng luồng linh khí xuất hiện từ bốn phương tám hướng.
Bầu trời giống như bị lửa thiêu đốt vậy, đỏ cả một vùng.
Tiểu Đế Tân, chưởng giáo Vô Nhai vẫn luôn chờ ở bên ngoài căn phòng thấy tình hình đó thì vội xông vào.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi? Tiểu ngũ thế nào rồi?”
“Con... con hình như sắp đột phá rồi.”
Mặt của Vũ Duyệt lập tức đỏ lên.
Nàng không thể ngờ được, việc chữa trị của Diệp Lăng Nguyệt lại còn có hiệu quả như thế.
Trước đây nàng chỉ hi vọng Diệp Lăng Nguyệt có thể khiến tình trạng nguyên khí trong đan điền bị trôi mất sẽ hơi chuyển biến tốt một chút mà thôi, nhưng hiệu quả trị liệu lại vượt xa ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
“Đột phá? Lúc này ư?”
Một đám người của Vô Nhai Phong đều trợn tròn mắt nghẹn lời.