Vũ Duyệt còn tưởng bản thân mình nghe nhầm nữa.
Diệp Lăng Nguyệt nói nàng có thể giúp mình?
Nhưng chỗ mà Vũ Duyệt bị thương là đan điền.
Trong cơ thể nàng chứa tà khí giống như hàn khí, số tà khí này có sức ăn mòn cực mạnh.
Mạnh đến nỗi linh khí mà Vũ Duyệt thường ngày hấp thu vào cơ thể thì vừa vào đan điền sẽ bị nuốt chửng.
Cứ như vậy, không có linh khí nên tu vi của Vũ Duyệt dĩ nhiên không thể tăng lên.
Cho nên hiện giờ nàng vẫn là Luân Hồi tam đạo, số nguyên lực đó thực ra chính là công lao của chưởng giáo Vô Nhai.
Mấy năm nay, chưởng giáo Vô Nhai vì năm đệ tử này của ông ấy mà đã rất khổ sở, mỗi một tháng không thể không bế quan khôi phục trong cung.
Chưởng giáo Vô Nhai thậm chí nhiều lần cầu xin Độc Cô Thiên, cuối cùng cũng chỉ xin được một phương pháp trị liệu.
Nhưng phương pháp đó đối với Vũ Duyệt mà nói cũng giống như không có.
Vị Độc Cô Thiên đó từng nói, Vũ Duyệt nếu muốn trị khỏi đan điền thì cách duy nhất chính là vào Chiến Trường Cổ, tìm được loại yêu thú năm đó đã làm nàng trọng thương và giết chết nó rồi luyện chế thành Yêu Phách Đan.
Chỉ có như vậy thì tà khí trong đan điền của Vũ Duyệt mới có thể hoàn toàn được trị tận gốc.
Nhưng với tu vi lúc này của Vũ Duyệt, nếu không có người ngoài giúp đỡ thì muốn đạt được hạng mười, tiến vào Chiến Trường Cổ hiển nhiên là không thể.
Nhưng hôm nay, Diệp Lăng Nguyệt lại nói nàng có cách.
“Lăng Nguyệt, đa tạ ý tốt của muội, ta biết muội cũng là muốn an ủi ta, nhưng bệnh của ta nếu không có Yêu Phách Đan thì không thể chữa trị được.”
Vũ Duyệt lắc lắc đầu.
“Ngũ sư tỷ, phương pháp của muội không thể thay tỷ trị tận gốc đan điền. Nhưng muội có thể dùng cách của muội để giữ cho tà khí trong đan điền của tỷ không tái phát một tháng.”
Diệp Lăng Nguyệt từng chữa trị cho Phụng Tân, khí lạnh trong cơ thể của Phụng Tân còn lợi hại hơn so với Vũ Duyệt rất nhiều.
Nhưng đó cũng chỉ có thể là trấn áp, muốn trị tận gốc thật sự e là nàng cũng bất lực, chỉ có thể như Vũ Duyệt nói là luyện chế ra Yêu Phách Đan tương ứng mới có thể giải.
“Lời này là thật ư?”
Trên khuôn mặt nhợt nhạt của Vũ Duyệt hiện ra chút hồng hào là do vui mừng.
Một tháng, đối với người khác mà nói là rất ngắn nhưng đối với Vũ Duyệt thì lại có ý nghĩa phi phàm.
“Dĩ nhiên là thật, nhưng tỷ vẫn phải tham gia xong Đấu Đồng Cấp hôm nay đã, buổi tối muội mới có thể giúp tỷ trị liệu. Điều này có nghĩa là Đấu Đồng Cấp tiếp theo đây tỷ không thể không thắng.”
“Ngũ sư tỷ, không sao, tỷ phải tin vào cô gái giặt đồ nhà đệ. Nàng rất giỏi, còn Đấu Đồng Cấp thì tỷ cứ yên tâm, đệ và tứ sư huynh tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai làm tỷ bị thương.”
Tiểu Đế Tân ở bên cạnh nghe rất rõ ràng, vội vàng vỗ ngực bảo đảm.
Ngay cả Tần Tiểu Xuyên đang bực bội ở bên cạnh sau khi biết tin tức này cũng không nén nỗi cảm thấy vui mừng cho Vũ Duyệt.
Đang nói thì thi đấu Đồng Cấp của ngoại môn đã có kết quả rồi.
Nhìn sắc mặt đắc chí của tên tiểu nhân Đàn Nhất Chân Quân thì thấy được mấy đệ tử của hắn đều vào vòng trong thành công.
Vòng cuối cùng của ngày đầu tiên cũng chính là Đấu Đồng Cấp nội môn cuối cùng đã bắt đầu.
Nhằm bảo đảm chắc chắn Vũ Duyệt có thể thuận lợi vào vòng trong, Tiểu Đế Tân và Tần Tiểu Xuyên đã thỏa thuận xong, lên lôi đài thì chú ý cẩn thận.
Ba người vẫn chưa lên đài thì nghe thấy một loạt tiếng khen hay.
Nữ đệ tử của Nguyệt Phong từng người mặc y phục giống nhau, cộng thêm dung mạo xinh đẹp nên vừa ra sân đã thu hút được rất nhiều tiếng hoan hô.
Người ra sân tiếp sau đó là đệ tử của Nguyệt Phong, Mã Chiêu ở nội môn khí chất trước giờ vẫn cao, khi vào trận cũng giành được rất nhiều ủng hộ.
“Chậc, người của Nguyệt Phong và Tuyết Phong vẫn đúng là không xem Vô Nhai Phong chúng ta ra gì.”
Tần Tiểu Xuyên nói không khách khí.
Nói ra thì phân biệt đối xử, Vô Nhai Phong mới là Phong cao nhất nội môn nhưng vì số đệ tử ít, hơn nữa trong các đệ tử tham gia thì Tiểu Đế Tân và Vũ Duyệt đều tham gia lần đầu, Tần Tiểu Xuyên đợt trước lại thua người của Tuyết Phong, vì vậy về mặt khí chất thì lại không bằng hai Phong kia.
Cộng thêm chưởng giáo Vô Nhai Phong hôm nay không đến, Tuyết trưởng lão và Nguyệt trưởng lão lại càng không nể sợ ai, trực tiếp cướp lấy uy phong của Vô Nhai Phong.
“Tứ sư huynh, đừng vội, kịch hay còn ở phía sau.” Tiểu Đế Tân nhe răng, lộ ra nụ cười đầy ý xấu.
Nếu so sánh thì đệ tử của hai Phong khác điềm đạm hơn nhiều.
“Mời ba vị đi trước.”
Đệ tử của Hoa Phong không dám vượt qua, chắp tay về phía đám người Tiểu Đế Tân, Tiểu Đế Tân và Vũ Duyệt, Tần Tiểu Xuyên giẫm một đạp rồi đáp xuống lôi đài một cách vững vàng.
Người của Hoa Phong và Phong Phong lúc này mới nối đuôi nhau lên.
“Đấu Đồng Cấp vòng thứ ba chính thức bắt đầu.”
Tuyết trưởng lão nhìn đám Mã Chiêu một cái, tuyên bố thi đấu bắt đầu.
Đám người Mã Chiêu và Phi Nguyệt nhìn nhau một cái, ánh mắt cùng nhìn về phía Tiểu Đế Tân, Tần Tiểu Xuyên và Vũ duyệt ở giữa được hai người một trước một sau bảo vệ.
Đan điền vô dụng của Vũ Duyệt nổi tiếng khắp Cô Nguyệt Hải, người của Tuyết Phong và Nguyệt Phong thậm chí ở sau lưng còn gọi nàng là sự xỉ nhục của nội môn.
Đám người Mã Chiêu đã quyết định từ sớm, đối với sự xỉ nhục của nội môn như Vũ Duyệt thì phải ra tay trước để chiếm lợi thế.
Tiểu Đế Tân và Tần Tiểu Xuyên muốn bảo vệ nàng, chắc chắn là hành vi cản trở.
Đám người Mã Chiêu vút một cái xông lên, không hề lưỡng lự tấn công về phía đám người Đế Tân.
Hồng Minh Nguyệt cũng theo giao hẹn chuẩn bị ra tay.
Nhưng đúng vào lúc này, một luồng sáng lóe qua, Hồng Minh Nguyệt kinh hãi toàn thân ướt đẫm mồ hôi, vội vàng né tránh.
Chỉ thấy một nữ đệ tử của Hoa Phong tay cầm một cây thước ngọc linh khí, thế tấn công mạnh mẽ đánh về phía Hồng Minh Nguyệt.
“Muốn chết!”
Hồng Minh Nguyệt hiện giờ là Luân Hồi Thủy Chi Lực tầng bốn đỉnh cao, sắp đột phá Luân Hồi Thủy Kiếp tầng năm, tu vi như vậy dù là ở nội môn thì cũng là người nổi trội.
Trước đây nàng ta còn tự mãn cho rằng trong thi đấu môn phái thì người ngoài gặp nàng ta chỉ có tự động nhận thua mà thôi.
Đâu ngờ còn có người dám đánh lén nàng ta.
Trong mắt Hồng Minh Nguyệt lập lòe tia lạnh, Luân Hồi Thủy Chi Lực trong cơ thể đánh ra một chưởng, trong chốc lát đã càn quét nữ đệ tử đó.
Nhưng chính vào lúc Hồng Minh Nguyệt ép lui đối phương thì bên cạnh lại có mấy bóng người cùng nhảy qua.
Họ cũng không có ai ngoại lệ, đều là nữ đệ tử của nội môn, ai ai cũng đều sát khí đằng đằng, biểu cảm như muốn giết Hồng Minh Nguyệt mới thấy vui.
Hồng Minh Nguyệt thấy có hơi quái lạ, nàng ta chọc giận nhiều sư tỷ nội môn như thế từ lúc nào vậy.
Tu vi nàng ta tuy cao hơn so với các cô gái kia nhưng lại chỉ có một mình.
Việc càng nghiêm trọng hơn là nàng ta bị vây chặt thì không có cách nào liên thủ với Mã Chiêu đối phó với đám người Đế Tân.
Dưới lôi đài, Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Ô Nha nhìn thấy cảnh này đều lộ ra vẻ mừng thầm.
Hồng Minh Nguyệt, đây gọi là nhân quả báo ứng, sự báo thù mãnh liệt hơn còn ở phía sau.
Lại nhìn Mã Chiêu bên này, hắn vốn muốn kết hợp với Hồng Minh Nguyệt để nhanh chóng ép lùi nhóm ba người của Vô Nhai Phong, nhưng vừa quay đầu thì phát hiện Hồng Minh Nguyệt không biết vì sao lại đánh mãi với mấy nữ đệ tử nội môn, hơn nữa nhất thời còn không có cách nào thoát thân.
“Phi Nguyệt đang làm gì thế, sao không hành sự theo kế hoạch. Thôi vậy, đối phó với mấy người của Vô Nhai Phong thì mình Tuyết Phong ta đã đủ rồi.” Mã Chiêu thu tầm mắt lại, thân hình phi nhanh đối đầu chính diện với đám người Tiểu Đế Tân.