Chính vào lúc người của Nguyệt Phong và Tuyết Phong như sóng ngầm trỗi dậy, thì các đệ tử của mấy Phong khác cũng lần lượt đến.
Diệp Lăng Nguyệt chú ý thấy mấy đại trưởng lão cũng đã lần lượt đến nơi.
Mấy vị trưởng lão vừa đến thì tình cảnh chen chúc hỗn loạn trong võ đài được khống chế, dựa theo thân phận cao thấp của các Phong, võ đài được chia làm mấy khu vực hình cánh quạt.
Tiểu Đế Tân vì là đệ tử của Vô Nhai Phong nên dĩ nhiên cùng mấy vị sư huynh sư tỷ chiếm được nơi quan sát tốt nhất, vị trí của bốn Phong còn lại thì thua một chút, đệ tử ngoại môn còn kém hơn. Còn những tạp dịch muốn xem thì chỉ có thể đứng ở vòng ngoài cùng, miễn cưỡng mới có thể nhìn rõ tình hình trên lôi đài.
Đám người của Dã Luyện Đường bao gồm Diệp Lăng Nguyệt và Hoàng Tuấn, bởi vì có quan hệ với Tiểu Đế Tân nên đã nâng cấp lên thành “gia quyến”, may mắn được ngồi trên vị trí của Vô Nhai Phong.
Sự sắp xếp như vậy khiến cho Tuyết trưởng lão với vai trò người phán xử thi đấu môn phái hơi bất mãn nên trợn mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt một cách hung dữ, nhưng lại bị một cái liếc mắt của Tiểu Đế Tân làm cho rụt lại.
Lúc thi đấu vòng thứ nhất, chưởng giáo sẽ không tham gia, vì vậy sau khi bốn đại trưởng lão đến đủ thì vừa mới qua buổi trưa, thi đấu môn phái chính thức bắt đầu.
Tuyết trưởng lão với vai trò là người phán xử, đi lên trên lôi đài.
Tuy là lôi đài tạm thời nhưng lôi đài này của Cô Nguyệt Hải lại có chút thành tựu.
Do lúc Đấu Đồng Cấp số lượng người thi đấu nhiều nhất, vì vậy trước khi tuyên bố thi đấu bắt đầu thì các trận pháp sư của Cô Nguyệt Hải ở trên lôi đài đã bố trí trước một trận pháp không gian.
Chỉ thấy trong chốc lát, lôi đài vốn dĩ chỉ có thể chứa được hơn hai mươi người thì bỗng chốc mở rộng đến kích thước của một sân bóng.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy thế thì trong lòng nghĩ thầm Cô Nguyệt Hải không hổ là đệ nhất đại tông môn đại lục, xem ra trong tông môn cũng có dự trữ Không Diệu Tinh rất dồi dào.
“Chư vị, đúng dịp thu sang, Cô Nguyệt Hải tiến hành thi đấu môn phái hai năm tổ chức một lần. Thi đấu môn phái năm nay chia làm ba vòng, vòng thứ nhất là Đấu Đồng Cấp, chia thành Đấu Tạp Dịch, Đấu Ngoại Môn và Đấu Nội Môn. Mỗi trận đấu sẽ lấy năm mươi người đứng đầu đủ điều kiện vào Đấu Vượt Cấp của vòng tiếp theo, bây giờ ta tuyên bố Đấu Tạp Dịch chính thức bắt đầu!”
Tuyết trưởng lão nói xong, các tuyển thủ tạp dịch bao gồm cả Diệp Lăng Nguyệt và Hoàng Tuấn đều đứng dậy.
“Cô gái giặt đồ, cố lên.”
Tiểu Đế Tân đang ôm tiểu Chi Ước, ở bên cạnh cổ vũ Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt cười cười, cùng với Hoàng Tuấn phi thân lên lôi đài.
Trước khi đứng lên lôi đài, Diệp Lăng Nguyệt vẫn không biết rốt cuộc có bao nhiêu tạp dịch tham gia thi đấu môn phái lần này, nhưng giờ vừa lên sân thì nàng mới biết có nhiều người như vậy.
Lôi đài lớn bằng hai sân bóng vốn vẫn được xem là rộng rãi bỗng chốc bị chiếm cứ hơn một nửa, nhìn qua bên đó Diệp Lăng Nguyệt đoán chừng tạp dịch tham gia tỉ thí lần này ít nhất cũng gần cả ngàn người.
Trong đó có một số tạp dịch mới và cũ, có một số ít là các gương mặt mà Diệp Lăng Nguyệt quen biết, nhưng phần lớn đều là lạ mặt.
Trong ngàn người chọn năm mươi người, độ khó thật sự không nhỏ.
Diệp Lăng Nguyệt vận Vọng Khí Thuật lên, mắt nhìn qua đó phân biệt tu vi của những tạp dịch này.
Điều khiến Diệp Lăng Nguyệt bất ngờ là trong những tạp dịch này cũng không thiếu cao thủ tầm Luân Hồi tam đạo, nếu không phải bởi vì thuộc tính của sức mạnh Luân Hồi quá hỗn loạn, nếu là Luân Hồi tam đạo một thuộc tính thì dù là trong các đệ tử ngoại môn chắc cũng coi là người nổi bật.
Giống như Hoàng Tuấn, bản thân người này cũng là người có Luân Hồi tam đạo, cũng bởi vì sức mạnh Luân Hồi quá phức tạp nên mới trở thành tạp dịch.
Nhưng nếu luận về lực tấn công thật sự thì y chưa chắc sẽ kém hơn bao nhiêu so với các đệ tử ngoại môn đó.
Đuổi yếu tránh mạnh, trận thi đấu này không cần quá thể hiện tài năng, chỉ cần có thể vào năm mươi người đứng đầu là được.
Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt nhanh chóng đã có phương án, ánh mắt nàng di chuyển nhanh trong đám đông, chỉ vài cái chớp mắt thì đã chọn ra mấy chục người mạnh nhất trong gần một ngàn tuyển thủ.
Nàng nhỏ tiếng nói với Hoàng Tuấn về phát hiện của mình, để lát nữa lúc thi đấu thì giữ lại thực lực, đừng có cứng chọi với cứng.
Vừa lên lôi đài, phần lớn tuyển thủ tạp dịch đều có suy nghĩ tương tự như Diệp Lăng Nguyệt, họ cũng chọn các vật săn của riêng mình trong số các tuyển thủ.
Trên toàn bộ lôi đài, số lượng tuyển thủ nữ rõ ràng ít hơn tuyển thủ nam, đã có không ít người dán mắt vào các tuyển thủ nữ có thực lực và thể lực đều hơi yếu.
Diệp Lăng Nguyệt đã tóm được, có nhiều ánh mắt không tốt dừng lại trên người nàng, chỉ là bởi vì bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt còn có Hoàng Tuấn thực lực rất mạnh nên nhất thời cũng không có ai dám ra tay với nàng.
Chính vào lúc Diệp Lăng Nguyệt và Hoàng Tuấn định liên thủ tấn công thì có một bóng người lướt đến trước mặt hai người.
Diệp Lăng Nguyệt vừa nhìn thấy người đến, hắn mặt mày đoan trang, thân hình cũng rất vạm vỡ, thực lực cũng đạt đến Luân Hồi tam đạo thì trở nên cảnh giác.
“Đường Ly, ngươi không phải muốn đối địch với bọn ta chứ?”
Hoàng Tuấn nhận ra người vừa đến, xem ra cũng là người quen cũ.
“Hoàng Tuấn, ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta đến để hợp tác với hai người. Ta nghe nói hai người đã hạ chiến thư với Tuyết Phong, ta bằng lòng giúp các người, tạp dịch chúng ta có thể trở mình hay không thì phải xem lần này rồi.”
Đường Ly mặt đầy căm hận, trông rất là bất mãn với sự hống hách của người nội môn và Tuyết trưởng lão.
Hoàng Tuấn nghe xong thì vui mừng bất ngờ.
“Lăng Nguyệt, Đường Ly cũng là huynh đệ cùng trên một thuyền với chúng ta, chỉ là trước đây bị phân đến Đường khác, thực lực của huynh ấy cũng ngang ngửa ta, từ nhỏ huynh ấy là đứa trẻ mồ côi, được một người tên Đường Tôn nhận nuôi. Vì yêu mến danh tiếng Cô Nguyệt Hải nên đã phản bội sư môn, đến cậy nhờ Cô Nguyệt Hải, chỉ tiếc là cũng vì sức mạnh Luân Hồi không đạt chuẩn nên mới làm tạp dịch.”
Hoàng Tuấn cho rằng, y và Đường Ly đều là Luân Hồi tam đạo, hai người thêm Diệp Lăng Nguyệt thì có thể lọt vào Đấu Đồng Cấp rất thoải mái.
“Được, ba chúng ta kết hợp.”
Diệp Lăng Nguyệt nhìn Đường Ly một cái, không bỏ qua vẻ vui mừng trong mắt Đường Ly khi nàng đồng ý.
Giống như Diệp Lăng Nguyệt dự đoán, Đường Ly vừa gia nhập thì ba người thế như chẻ tre, người khác căn bản không dám tấn công họ.
Sau một giờ đồng hồ, trên lôi đài đông đúc chỉ còn lại năm mươi người, những tuyển thủ tạp dịch chưa thể vượt qua sát hạch lần này đành thất vọng rời đi.
“Đường Ly, Diệp Lăng Nguyệt, Hoàng Tuấn... lọt vào Đấu Vượt Cấp. Đấu Đồng Cấp vòng thứ hai bắt đầu.”
Tuyết trưởng lão thấy đám người Diệp Lăng Nguyệt được vào vòng sau thì hứ lạnh một tiếng, sau khi tuyên bố kết quả bèn bảo các đệ tử ngoại môn lên đài, triển khai Đấu Đồng Cấp vòng thứ hai.
Khi đi xuống lôi đài, Diệp Lăng Nguyệt nhớ lại nên quay đầu hỏi Hoàng Tuấn.
“Đúng rồi, sao không thấy La Y?”
Diệp Lăng Nguyệt sau khi đến Cô Nguyệt Hải, hai người bằng hữu quen biết đầu tiên khi tham gia sát hạch chính là La Y và Hoàng Tuấn.
Nàng và Hoàng Tuấn sau khi sát hạch bị phân đến tạp dịch bên này.
Chỉ có một mình La Y đã gia nhập ngoại môn.
Nhưng hai năm nay, Diệp Lăng Nguyệt đều không nhìn thấy La Y, thi đấu môn phái hôm nay có nhiều đệ tử mới đều đến tham gia, ngoại môn cũng không ngoại lệ.
Nhưng chỉ không thấy La Y.
“Ta nghe mấy huynh đệ khác nói, La Y vừa nhập môn lúc đó thì do cơ duyên trùng hợp nên được một đệ tử nội môn thích, chỉ tên làm thị nữ. Sau đó đệ tử đó vào chiến trường cổ nên đưa La Y cùng qua đó. Nói ra ta cũng không biết La Y hiện giờ ra sao rồi.”
Tin tức của Hoàng Tuấn nhanh hơn Diệp Lăng Nguyệt rất nhiều, nhưng đối với tin tức của La Y thì y cũng không biết gì cả.