Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1051




Trong lòng chưởng giáo Vô Nhai vô cùng thất vọng về Tuyết trưởng lão.

Ngay cả mấy tên tạp dịch nhỏ bé cũng không thể bao dung, ông ta sao có thể giao các sự vụ khác trong môn phái cho Tuyết trưởng lão được.

“Chưởng giáo, tạp dịch tham gia thi đấu của môn phái hay không thì đối với toàn bộ Cô Nguyệt Hải căn bản không có ảnh hưởng gì cả. Lẽ nào chưởng giáo người cho rằng dựa vào những người này thì có thể lọt vào mười người đứng đầu trong thi đấu môn phái ư?” Tuyết trưởng lão vẫn là không chịu từ bỏ.

“Việc này...” Tuy không hài lòng với cửa ải mà Tuyết trưởng lão âm thầm thiết lập, làm khó tạp dịch, dẫn đến việc gây ảnh hưởng đến trật tự thường ngày của Cô Nguyệt Hải, nhưng Vô Nhai chưởng giáo không vì thế mà cho rằng các tạp dịch bao gồm cả Diệp Lăng Nguyệt có thể đạt được thành tựu xuất sắc trong thi đấu môn phái.

Suy cho cùng, tạp dịch của Cô Nguyệt Hải khi nhập môn đã được phán định là không có sức mạnh luân hồi.

Trong thế giới võ học, không có sức mạnh luân hồi thì tương đương với việc bị phán tử hình, trừ phi... Dĩ nhiên cái trừ phi này tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên người những tạp dịch này.

“Tuyết trưởng lão, ai nói tạp dịch thì không thể lọt vào mười người đứng đầu, nếu như trong chúng ta có người có thể lọt vào mười người đứng đầu thì sẽ thế nào?”

Diệp Lăng Nguyệt ở bên cạnh nghe thấy thì bỗng nói chen vào.

“Dựa vào ngươi mà cũng muốn vào mười người đứng đầu?”

Tuyết trưởng lão vừa nhìn thấy người nói lại là Diệp Lăng Nguyệt thì không nén nổi mà cười ra tiếng.

“Nếu ta có thể vào thì sao?”

Diệp Lăng Nguyệt nhìn thẳng vào Tuyết trưởng lão.

“Nếu ngươi có thể vào mười người đứng đầu thì chức vị trưởng lão của bổn trưởng lão không làm nữa cũng được. Nhưng nếu ngươi không thể vào mười người đứng đầu thì ngươi phải cút khỏi Cô Nguyệt Hải.”

Tuyết trưởng lão vừa nói xong, sắc mặt của Tiểu Đế Tân hơi thay đổi, trợn mắt liếc Tuyết trưởng lão một cái rất hung dữ.

Ánh mắt Diệp Lăng Nguyệt hơi lạnh lùng, cái nàng đợi chính là câu nói này của Tuyết trưởng lão.

“Câu này là ông nói đó nhé.”

Diệp Lăng Nguyệt nói xong thì đi đến trước mặt chưởng giáo Vô Nhai, cung kính khấu đầu một cái.

“Xin chưởng giáo phân xử, Lăng Nguyệt bằng lòng đánh cược với Tuyết trưởng lão, thi đấu môn phái lần này nếu ta có thể vào mười người đứng đầu thì Tuyết trưởng lão từ bỏ chức vị trưởng lão Tuyết Phong, nếu ta thua...”

“Nếu người giặt đồ của con thua, sư phụ, con sẽ cùng người giặt đồ của con cút ra khỏi Cô Nguyệt Hải.”

Ai ngờ Diệp Lăng Nguyệt còn chưa nói xong thì Tiểu Đế Tân đã cực kỳ nhanh nhảu tiếp lời, còn học theo Diệp Lăng Nguyệt quỳ xuống trước mặt chưởng giáo Vô Nhai.

Tuyết trưởng lão vừa thấy vậy, ngay cả Tiểu Đế Tân cũng dính vào trong việc này thì lập tức thấy rất vui.

Ông ta đang rầu không biết phải làm sao để trừ khử cái gai trong mắt Tiểu Đế Tân này, nay tên này lại tự chui đầu vào lưới, cột chung với người giặt đồ vô dụng của hắn trên cùng một chiếc thuyền, sao ông ta có thể bỏ lỡ cơ hội này được.

Dù gì thi đấu môn phái lần này hắn mới là người phán định chính thức, không lo không có cơ hội trừng trị họ.

Chưởng giáo Vô Nhai vốn dĩ còn muốn ngăn chặn việc đánh cược này, nhưng hai bên lại cứ khăng khăng làm thật, chưởng giáo Vô Nhai cũng không biết làm thế nào nên cũng đành phải đồng ý thôi.

Nhờ sự xuất hiện của chưởng giáo Vô Nhai nên thông báo các tạp dịch không thể tham gia cuộc so tài môn phái dĩ nhiên cũng sẽ mất hiệu lực.

Đám người Hoàng Tuấn nghe xong đều vội vã đi lên trước báo danh.

Tiểu Đế Tân cũng vui mừng theo Diệp Lăng Nguyệt đi báo danh.

Chưởng giáo Vô Nhai đã đi ra khỏi Dã Luyện Đường, trong góc bỗng lướt qua rồi có một người đi ra.

“Đa tạ chưởng giáo cho phép.” Người xuất hiện lại là Ông Lão Câu Cá.

Thì ra, người thật sự mời được chưởng giáo Vô Nhai không phải là Tiểu Đế Tân, có thể khiến chưởng giáo Vô Nhai đích thân đến Dã Luyện Đường chính là Ông Lão Câu Cá.

“Ông Lão Câu Cá, ngươi ở bên ngoài vất vả nhiều năm như vậy, đối với hành vi của Tuyết trưởng lão và Nguyệt trưởng lão vẫn luôn là nén giận, tại sao lần này ngươi lại muốn ra mặt, lẽ nào là vì nha đầu tên Diệp Lăng Nguyệt đó? Nàng ta rốt cuộc có chỗ nào hơn người mà khiến ngươi và Tiểu Lục ra sức bảo vệ nàng ta như thế?”

Chưởng giáo Vô Nhai nhìn ông già trước mắt này, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Tiểu Đế Tân bảo vệ Diệp Lăng Nguyệt về tình lý có thể bỏ qua được, nhưng Ông Lão Câu Cá lại là vì sao?

Nếu không nhớ nhầm thì cái người tên Diệp Lăng Nguyệt đến Cô Nguyệt Hải chỉ mới hai năm, luận về lai lịch thì nàng ta còn kém xa so với các tạp dịch khác của Cô Nguyệt Hải, càng không thể nào khiến Ông Lão Câu Cá nhìn với con mắt khác.

Rất ít có người biết rằng, Ông Lão Câu Cá và chưởng giáo Vô Nhai còn có một tình bạn không để người khác biết.

Năm đó, chưởng giáo Vô Nhai và Ông Lão Câu Cá cùng đến Cô Nguyệt Hải tham gia sát hạch tông môn, hai người từng là bằng hữu tốt lúc nhỏ.

Nhưng chính trong buổi sát hạch lần đó, Ông Lão Câu Cá vì tu vi không đủ nên không thể trở thành đệ tử chính thức, ông ấy bị bắt ép trở thành một tạp dịch.

Còn chưởng giáo Vô Nhai thì ngược lại, cuối cùng đã trở thành chưởng giáo của Cô Nguyệt Hải.

Vì chuyện này mà Ông Lão Câu Cá vẫn luôn không muốn cùng xuất hiện quá nhiều với chưởng giáo Vô Nhai, dù sau này ông ấy trở thành tổng quản tạp dịch, cũng chưa bao giờ vì vậy mà đưa ra thỉnh cầu vượt quá thân phận.

Duy chỉ có lần này, ông ấy khẩn cầu chưởng giáo Vô Nhai ra mặt giúp đỡ.

“Chưởng giáo, thật không dám giấu, ta đã nhìn thấy bản thân mình năm đó trên người đứa bé này.”

Trong đôi mắt già nua của Ông Lão Câu Cá, lộ ra một tia sáng hiếm gặp.

Trở thành tạp dịch, đối với ông ấy mà nói là một lần đả kích, ông ấy cũng từng muốn nở mày nở mặt trên thi đấu môn phái, nhưng vẫn là đã thất bại.

Nhiều năm như vậy, nhuệ khí của ông ấy sớm đã bị phai mờ, cho đến lần này tập thể các tạp dịch bãi công, Ông Lão Câu Cá mới ý thức được nếu bản thân với tư cách là tổng quản tạp dịch mà không thể làm gì đó cho những đứa trẻ này, thì các tạp dịch ngoại môn chỉ sợ là mãi mãi sẽ không có ngày trở mình.

Ông ấy không hi vọng, những nam nữ thiếu niên ở trên đại lục vốn dĩ là con của trời này lại trở thành một Ông Lão Câu Cá tiếp theo.

“Lẽ nào ông cũng cảm thấy nàng ta có thể dựa vào sức mình mà vào mười người đứng đầu?”

Chưởng giáo Vô Nhai hỏi vặn lại.

“Có thể vào được hay không thì chờ đến ngày tỉ thí là biết.” Ông Lão Câu Cá cười nói, nói rồi ông ấy lắc lắc cái sọt cá bên tay mình.

“Vô Nhai, hôm nay ta bạo gan gọi một tiếng tên húy của ông. Chúng ta đã nhiều năm chưa ngồi xuống cùng uống rượu trò chuyện rồi. Hôm nay ta câu được một con cá ngon, vừa hay có thể làm đồ nhắm rượu.”

Chưởng giáo Vô Nhai gật gật đầu, trên mặt cũng nở nụ cười lâu ngày hiếm thấy.

Hai lão già cộng tuổi tác lại cũng sắp một nghìn tuổi đang cười rạng rỡ, đi về phía thác Ngân Hà, tựa như năm đó họ vừa mới vào Cô Nguyệt Hải vậy.

Sau khi việc cho phép các tạp dịch báo danh tham gia thi đấu môn phái truyền ra ngoài, toàn bộ tạp dịch ngoại môn đều chìm vào trong bầu không khí vui mừng phấn khởi.

Đây là thắng lợi đầu tiên của các tạp dịch kể từ khi Cô Nguyệt Hải thành lập đến nay.

Càng không cần phải nói, lần này là một lần thắng lợi đối với sự khiêu chiến quyền uy của Tuyết trưởng lão.

Việc này cũng khiến mâu thuẫn nội bộ Cô Nguyệt Hải trở nên càng nghiêm trọng, người của Tuyết Phong phao tin rằng tuyệt đối sẽ không để bất kỳ một tạp dịch nào vào vòng thứ ba của buổi thi đấu.

Mã Chiêu vì việc này mà ở trước mặt Hồng Minh Nguyệt nghiêm khắc châm biếm Diệp Lăng Nguyệt một trận.

“Mười người đứng đầu môn phái? Vậy Diệp Lăng Nguyệt cũng thật là liều lĩnh, cô ta thật sự cho rằng thi đấu môn phái của Cô Nguyệt Hải là trò đùa ư? Ta dám bảo đảm, cô ta ngay cả vòng một cũng không qua nổi.”

Mã Chiêu nói với ý xấu.

Vòng một của thi đấu môn phái hay còn gọi là Đấu Đồng Cấp, chỉ có mười người đứng đầu mới có thể vào Đấu Vượt Cấp của vòng hai.

Diệp Lăng Nguyệt muốn vào vòng hai thì có nghĩa là cô ta phải đánh bại phần lớn tạp dịch ngoại môn để vào mười người đứng đầu.

Mã Chiêu sẽ không để Diệp Lăng Nguyệt có cơ hội này!