Nhìn kỹ, loại cung tên này không giống với cung tên thông thường.
Cung tên mà Địa Sát Quân Vương mang sau lưng có hình dáng giống với cung của Diệp Lăng Nguyệt - Nghệ Thần Phá Hư Cung, hơn nữa tiễn cũng được làm từ Thiên Cương Trúc.
Cung cùng tiễn được chế tác tinh xảo, vừa nhìn đã biết là vũ khí cao cấp. Địa Sát Ngục vốn không có loại cung tiễn này. Có thể Diệp Lăng Nguyệt từ khi biết được Thiên Cương Trúc có thể giết được chủ thần Chí Thần Tôn Cấp nên đã dặn dò thuộc hạ chuẩn bị.
Đám phương sĩ này, vì lợi ích cũng bị dụ hỗ trợ luyện chế cung tiễn Thiên Cương Trúc. Sau một tháng, đám thủ hạ của Diệp Lăng Nguyệt cùng những phương sĩ này ngày đêm làm việc, tổng cộng chế được hơn mười cây cung tiễn.
Diệp Lăng Nguyệt đặt lại tên cho những cung tiễn này là Thiên Cương Thần Cung. Tuyển chọn thêm một nhóm cung thủ từ đám Địa Sát Quân Vương cùng với người của Địa Sát Ngục hợp thành một đội Thần Cung. Khoảng ba mươi tên Địa Sát Quân Vương xếp thành một hàng dài, thân hình vạm vỡ, dung mạo khôi ngô, vũ khí hiên ngang, đủ khiến người khác khiếp sợ.
Từ đó, Diệp Lăng Nguyệt cũng tự tin hơn khi giao đấu với Thiên Khôi Điện Chủ.
“Chúng ta cùng đến Thiên Cương Lôi Hải, đợi Thiên Khôi Điện Chủ cùng đám thuộc hạ của hắn xuất hiện.”
Diệp Lăng Nguyệt sau khi ra lệnh, liền cùng Hỗn Nguyên Lão Tổ và mười mấy tên Địa Sát Quân Vương đằng đằng sát khí đi về phía Thiên Cương Lôi Hải. Lúc này, Thiên Khôi Điện Chủ cũng dẫn theo gần nghìn tên chiến sĩ Thiên Cương đi về phía Thiên Cương Lôi Hải.
“Tên Địa Sát Đại Quân Vương chết tiệt, lại dám lừa gạt Điện Chủ ta, hãy chờ xem ta san bằng Địa Sát Ngục các ngươi thế nào.” Thiên Khôi Điện Chủ dẫn đầu, mặt bừng bừng lửa giận.
Thì ra một tháng qua không phải Thiên Khôi Điện Chủ không dám động thủ, mà vì hắn tính tình cẩn thận, phải xác minh được hang ổ của Diệp Lăng Nguyệt và Hỗn Nguyên Lão Tổ trước rồi mới hành động. Hắn cho người âm thầm điều tra, biết được tin Hỗn Nguyên Lão Tổ ẩn nấp tại Địa Sát Ngục. Chủ tử mới của hắn chính là Địa Sát Ngục - Đại Quân Chủ. Điều khiến Thiên Khôi Điện Chủ càng thêm phiền muộn chính là hắn nghe nói... Đại Quân Chủ của Địa Sát Ngục lại là một nữ tử không tên tuổi. Chỉ nghĩ tới việc Hỗn Nguyên Lão Tổ chấp nhận để một đứa trẻ ranh vắt mũi chưa sạch sai khiến, hắn lại càng tức giận.
Thiên Khôi Điện Chủ biết được nơi ở của Hỗn Nguyên Lão Tổ, lập tức mang theo binh lính truy sát đến.
Thiên Cương Lôi Hải ngay trước mắt, đối với các binh sĩ Thiên Cương có thể nói là hiểm nguy rình rập, nhưng với Thiên Khôi Điện Chủ thì không đáng phải lo sợ quá mức. Vì vậy, Thiên Khôi Điện Chủ khi đến Thiên Cương Lôi Hải vốn cũng không quá đề phòng.
Các chiến sĩ Thiên Cương mặc khôi giáp, bày trận pháp tiến thẳng đến Thiên Cương Lôi Hải. Bỗng nhiên nghe “uỳnh” một tiếng, đất dưới chân một tiểu đội trưởng chuyển động, tiểu đội trưởng còn chưa kịp kêu cứu, thân thể của hắn đã nổ tung.
Tiếng nổ vừa phát ra, các chiến sĩ Thiên Cương trong trạng thái nghiêm chỉnh nhất thời trở nên hoảng sợ. Có người xông về phía trước, cũng có người lui về sau, không ai nhìn thấy địch tập kích, nhưng những âm thanh chói tai vẫn không ngừng phát ra, hơn chục binh sĩ trong chốc lát cũng bị nổ tan tành.
“Không hay rồi, Thiên Cương Lôi Hải có mai phục”
Các binh sĩ Thiên Cương hoảng loạn, đội hình tứ tán, không ít người bị ngã xuống đất. Thiên Khôi Điện Chủ nhận ra tình cảnh rối loạn trước mắt khó mà kiểm soát được, ngay cả những tên binh sĩ bên cạnh Thiên Khôi Điện Chủ cũng bị sát thương.
Thiên Khôi Điện Chủ kinh hãi, hắn vưa lệnh cho các chiến sĩ trấn tĩnh, vừa cố gắng tìm ra nguyên nhân các chiến sĩ tự phát nổ. Đúng lúc này, Thiên Khôi Điện Chủ cảm thấy chân mình va phải vật gì đó. Hắn liếc nhanh xuống chân, dưới chân hắn xuất hiện một vòng tròn hình cầu nhiều màu sắc, quả cầu đột nhiên nổ tung. Thiên Khôi Điện Chủ thân pháp không phải dạng thường, đã nhanh chóng nhảy ra xa vài trượng.
Thiên Khôi Điện Chủ đứng yên tại chỗ, một số chiến sĩ không kịp né tránh lập tức nổ tung.
“Hừ, tức thật! Thiên Cương Lôi Hải có mai phục.”
Thiên Khôi Điện Chủ đến lúc này mới nhận ra trong Lôi Hải có chôn một linh khí lợi hại.
“Sao trong Thiên Cương Lôi Hải lại có linh khí?”
Không cần phải nói, nhất định là do đám người Địa Sát Ngục làm, Thiên Khôi Điện Chủ tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu.
Thiên Cương Điện là con đường duy nhất dẫn đến Địa Sát Ngục. Diệp Lăng Nguyệt sớm biết Thiên Khôi Điện Chủ sẽ lại đến báo thù, nên đã ra lệnh chôn Thanh Lôi ngay tại Thiên Cương Lôi Hải. Thiên Khôi Điện Chủ khinh suất, không lường trước được sự việc, quả nhiên trúng chiêu, suýt nữa phải bỏ mạng, hàng trăm tên binh sĩ tử thương, tổn thất nặng nề.
Đám chiến sĩ Thiên Cương này chưa từng đối mặt với tình huống tương tự, trong phút chốc trở nên luống cuống tay chân, không phản ứng kịp.
Đây mới chỉ là bắt đầu, Thiên Khôi Điện Chủ cùng các chiến sĩ Thiên Cương vốn không biết được kẻ địch đã mai phục biết bao nhiêu Thanh Lôi tại Lôi Hải này. Nhưng Thiên Khôi Điện Chủ vốn là chủ nhân của hơn ba mươi lục điện, đương nhiên cũng không phải hạng tầm thường. Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu, liền nghĩ ra một kế sách.
“Người đâu, ta cần mười người cảm tử xung phong dẫn đường để mở đường máu.”
Thiên Khôi Điện Chủ vừa nói xong, lập tức có hai mươi tên chiến sĩ Thiên Cương sẵn sàng hy sinh, bọn họ lao thẳng về phía trước, số binh sĩ còn lại cẩn thận theo chân đội cảm tử.
Theo chân đội cảm tử tiến sâu vào trong, thỉnh thoảng có tiếng nổ oanh tạc từ phía trước dội lại, mỗi khi một binh sĩ cảm tử nằm xuống, người tiếp theo trong đội sẽ tiến lên tiếp tục sứ mệnh cao cả. Cứ thế tiến hành, mấy trăm binh sĩ Thiên Cương còn lại đã thuận lợi vượt qua Lôi Hải, nhưng số người thương vong cũng không ít.