Nào biết được, Tiểu Đế Tân sau khi nghe xong, lại có chút không đồng ý.
“Cô gái giặt đồ, ngươi vẫn là quá mềm lòng. Nữ nhân kia đã từng xuống tay với ta rồi, ta vẫn luôn gạt ngươi, là sợ ngươi lo lắng. Nhưng nữ nhân kia thật sự là rất xấu xa, có lẽ ngươi không nhớ, thế nhưng ta nhớ, trước khi linh trí ta khai hóa, nàng ta đã xuống tay với ta. Trên người nàng ta có một mùi thơm rất thúi.”
Diệp Lăng Nguyệt thần sắc đại biến.
Xem ra, căn bản không cần viết thư hỏi lại người của Tam Sinh Cốc, nàng đã có thể kết luận, Phi Nguyệt chính là Hồng Minh Nguyệt.
Trên đời này, ngoại trừ Hồng Minh Nguyệt ra, còn có người nào lại hận nàng thấu xương đến nỗi không tiếc xuống tay với một đứa trẻ vô tội.
“Hồng Minh Nguyệt ơi Hồng Minh Nguyệt, xem ra giữa ta và ngươi, sớm muộn cũng phải có một cái kết.”
Câu nói của Tiểu Đế Tân, chạm đến giới hạn thấp nhất của Diệp Lăng Nguyệt.
Đối với Diệp Lăng Nguyệt hiện giờ mà nói, Tiểu Đế Tân chính là tử huyệt duy nhất của nàng.
Hồng Minh Nguyệt động thủ với Tiểu Đế Tân, Diệp Lăng Nguyệt tuyệt sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Tiểu Đế Tân phát hiện, khí tức trên người cô gái giặt đồ bắt đầu biến hóa, cô gái giặt đồ luôn cười dịu dàng trước mặt hắn, trong nháy mắt lại tản mát ra sát ý thấu xương hơn cả hàn băng.
Đối mặt với cô gái giặt đồ như thế, Tiểu Đế Tân cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn có một cảm giác thân thiết khó nói thành lời, ừ, hẳn là một loại cảm giác “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã”?
“Cô gái giặt đồ, ngươi định đối phó thế nào với nữ nhân xấu xa kia?”
Tiểu Đế Tân hiếu kỳ, cô gái giặt đồ quen thuộc nhà mình, nhìn ánh mắt của nàng, nhất định có cách xử lý nữ nhân đó.
“Việc này, ngươi trước hết đừng quan tâm, cứ lo chuyện tu luyện của ngươi là được. Phi Nguyệt kia dựa vào thủ đoạn của chính mình, lôi kéo nhiều người như vậy, trên thi đấu môn phái không tránh khỏi một trận gió tanh huyết vũ.”
Diệp Lăng Nguyệt đã biết, muốn giúp Tiểu Đế Tân triệt để khôi phục như lúc ban đầu, thì phải đi đến chiến trường Cửu Châu Cổ, lần thi đấu môn phái này, rất quan trọng, nàng và Tiểu Đế Tân đều phải thắng, như vậy mới có thể cùng đi vào Chiến trường Cửu Châu Cổ.
Hồng Minh Nguyệt đã không còn giống năm đó, Sau khi Hồng phủ bị diệt, bị đuổi ra khỏi Tam Sinh Cốc, Hồng Minh Nguyệt sớm đã xưa không bằng nay.
Từ thủ đoạn của nàng ta đối với Lạc Tống trước đây, là có thể thấy được rõ ràng.
Diệp Lăng Nguyệt với thân phận hiện giờ của Hồng Minh Nguyệt khác xa nhau, nếu trực tiếp vạch trần, không tránh khỏi sẽ gây ra phiền toái càng lớn hơn nữa.
Diệp Lăng Nguyệt nghĩ nghĩ, nhất thời cũng không nghĩ ra được chủ ý gì hay, nàng quyết định để qua chuyện này, rồi chờ cơ hội khác.
Thế là nàng bảo Tiểu Đế Tân về trước, còn nàng thì lượn quanh Hoa Phong, tìm Hoa trưởng lão bàn bạc chuyện Linh Khí.
Đến khi Diệp Lăng Nguyệt từ Hoa Phong trở lại ngoại môn, thì đêm đã về khuya.
Diệp Lăng Nguyệt đang chuẩn bị quay về chỗ ở, lúc này lại chợt nghe thấy phía trước có một hồi âm thanh ồn ào.
Chỉ thấy mấy nữ tử đang dìu một thiếu nữ, thiếu nữ bước chân lảo đảo, toàn thân đều tản mát ra mùi rượu, vừa nhìn đã biết là uống rượu bị say.
Thiếu nữ say rượu kia không phải là ai khác, mà chính là Tuyết Huyên.
Tuyết Huyên hôm nay cũng không biết vì chuyện gì mà tâm trạng không tốt, đã đến chợ đen trong rất nhiều rượu, uống đến say khướt, trên đường đi còn khóc lóc om sòm.
Giờ này, trên đường vẫn còn một vài đệ tử ngoại môn cùng tạp dịch, mọi người vừa nhìn thấy Tuyết Huyên, cũng là nhận ra nàng là nữ nhi của Tuyết trưởng lão, không ai dám đắc tội, bèn tránh xa xa.
Mấy đệ tử Tuyết Phong đi cùng nàng ta, chỉ có thể nhân lúc nàng ta còn chưa uống say hoàn toàn, đưa nàng ta trở về Tuyết phong.
“Tiểu sư muội, muội say rồi, hay là chúng ta mau mau trở về đi, nếu để cho trưởng lão thấy được, không tránh khỏi sẽ bị mắng một chập.”
“Đúng vậy, bộ dáng này của Tiểu sư muội ngươi, nếu để cho Mã Chiêu sư huynh thấy được, cũng không hay cho lắm.”
Mấy nữ tử này, cũng đều là đệ tử Tuyết Phong, xưa nay cùng Tuyết Huyên quan hệ rất tốt, biết lấy Mã Chiêu sư huynh ra nói, nhất định sẽ trị được tính tình tiểu thư của Tuyết Huyên.
Nào biết hôm nay lại là khác thường, các nàng nói còn chưa dứt lời, vừa nhắc tới Mã Chiêu, cơn điên rượu của Tuyết Huyên còn bộc phát dữ dội hơn.
“Ta không muốn về. Các ngươi ai coi ta là hảo tỷ muội, đêm nay hãy đi cùng ta. Ai cũng đừng nhắc tới bọn họ trước mặt ta, nhắc tới bọn họ ta sẽ giận. Huhu, Mã Chiêu sư huynh muốn cùng Phi Nguyệt của Nguyệt Phong kết làm bạn song tu. Trong lòng huynh ấy căn bản không có ta, uổng công bao năm nay, ta một mực toàn tâm toàn ý đối với huynh ấy, còn đem Linh Khí cha cho ta cùng tất cả đều đưa cho hắn.”
Tuyết Huyên nói đến nỗi thương tâm, khóc đến nước mắt đầm đìa, duỗi chân ngồi trên mặt đất, có thế nào cũng không chịu đứng lên.
Thì ra, thi đấu môn phái sắp tới, với tư cách là một trong những đệ tử xuất sắc nhất Tuyết Phong cùng Nguyệt Phong, Tuyết trưởng lão cùng Nguyệt trưởng lão đều rất có lòng tin hai người đó có thể vào được thập cường.
Đúng lúc này Mã Chiêu lại nói ra muốn cùng Phi Nguyệt kết thành Bạn song tu, về sau vào chiến trường Cửu Châu Cổ cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Trưởng lão hai phong cân nhắc đến tuổi tác cùng tu vi hai người họ tương đối, ngũ hành lại vừa vặn hỗ trợ lẫn nhau, liền đáp ứng.
Tin tức còn chưa truyền ra, lại bị Tuyết Huyên vốn nghi ngờ Mã Chiêu từ lâu biết được.
Sau đó trong lúc tức giận, nàng ta đến chất vấn Mã Chiêu, Mã Chiêu mặc kệ nàng ta, nàng ta càng thêm thương tâm, liền kéo theo vài người sư tỷ đến ngoại môn uống rượu.
Mấy nữ đệ tử Tuyết Phong kia hai mặt nhìn nhau, hai người trong đó nói với một nữ đệ tử khác.
“Sư muội như vậy, chúng ta cũng đành bất lực, chi bằng ta cùng Linh sư muội về trước tìm người, ngươi ở lại, lo cho sư muội trước, sau đó chúng ta lại đến tiếp ứng.”
Ba nữ tử cùng tính toán, sau đó hỏi tìm một cái đình ở gần đó, để lại một người, rồi hai nữ liền vội vã quay trở về Tuyết Phong.
Tuyết Huyên sau đó vì say quá, còn ói ra mấy lần, nữ đệ tử kia bận rộn đến chân tay lúng túng, đang không biết làm thế nào cho phải, chỉ cảm thấy trên cổ bỗng nhiên tê rần, liền mất đi cảm giác.
Người ra tay không cần phải nói, chính là Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt đánh ngất xỉu người nữ đệ tử kia, cũng không lập tức xử trí nàng ta, mà tìm Tiểu Ô Nha ra.
“Tiểu Ô nha, ngươi hóa thành nữ đệ tử này, rồi...” Diệp Lăng Nguyệt thì thầm bên tai Tiểu Ô Nha một hồi, Tiểu Ô Nha ngầm hiểu trong lòng, không lâu sau, liền hóa thành người nữ đệ tử kia.
Tiểu Ô Nha đi theo Diệp Lăng Nguyệt đến Cô Nguyệt Hải hai năm qua, bởi vì không thể thường xuyên ra ngoài, cho nên quanh năm cùng Tiểu Chi Ước tu luyện trong Hồng Mông Thiên, bản lĩnh biến hình của nàng cũng càng ngày càng cao, hơn nữa thời gian biến hình cũng tăng nhiều, sau khi biến hình thành công, nàng đã có thể giữ được đến ba ngày.
Khi xuất hiện trước mặt Diệp Lăng Nguyệt, chỉ dựa vào mắt thường, Diệp Lăng Nguyệt căn bản không cách nào phân biệt được thật giả.
Thấy Tiểu Ô Nha biến hình hoàn tất, Diệp Lăng Nguyệt liền ném nữ đệ tử kia vào Địa Sát ngục.
Nàng lại nhìn Tuyết Huyên, sau khi Tuyết Huyên nôn mửa, đã bất tỉnh, căn bản không biết chuyện xảy ra quanh mình.
“Lão đại, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm ổn thỏa mọi chuyện.”
Tiểu Ô Nha hứa hẹn, Diệp Lăng Nguyệt lại nấp vào chỗ tối.
Không lâu sau, phía trước truyền đến một hồi tiếng bước chân, chỉ thấy Mã Chiêu mang theo vài người đệ tử Tuyết Phong, bước nhanh tới.