Thân là thần thú, được sinh ra so với loài thú bình thường đã là khó khăn rất nhiều.
Hai vợ chồng Phượng Hoàng phải trải qua năm trăm năm, mới có thể làm tổ đẻ trứng.
Thông thường mà nói, Phượng Hoàng đẻ trứng sẽ sinh ra hai quả trứng, một đực một cái.
Lần này với vợ chồng Phượng Hoàng lại rất may mắn khi sinh ra ba quả trứng. Bọn họ vốn định sau khi ở Vân Mộng Chiểu ấp ra ba quả trứng Tiểu Phượng Hoàng xong, sẽ mang Tiểu Phượng Hoàng rời đi. Nhưng nào ngờ, tối nay trong lúc nhất thời sơ sót đã dẫn đến sai lầm không thể cứu vãn.
Quả trứng này không có Phượng Hoàng thụy quang, xuất hiện đốm độc. Trong mắt của vợ chồng Phượng Hoàng thì đây đã là một quả trứng chết rồi.
Đối với trứng Phượng Hoàng mà nói, thụy quang Phượng Hoàng không chỉ là lớp bảo vệ, mà nó còn là thần phú cao thấp phá bỏ lớp vỏ trong tương lai để sinh ra Tiểu Phượng Hoàng.
Thụy quang trong quả trứng Phượng Hoàng đã bị hút hết sạch, hơn nữa lại mọc đốm độc, dù là ấp thành con thì cũng sẽ là một con Tiên Thiên Phượng Hoàng tàn phế không hoàn thiện, như vậy sẽ bị bộ tộc Phượng Hoàng kỳ thị.
Phượng Hoàng là thần thú cao ngạo không loài nào có thể sánh bằng. Vì vậy con cháu của chúng nhất định phải mạnh khỏe không thiếu khuyết.
Hỏa Phượng kêu dài một tiếng, lần này âm thanh của chúng không được trong trẻo nữa, thậm chí có chút đau buồn.
Băng Hoàng phát ra tiếng run rẩy, trong cặp mắt to màu xanh lam kia hiện rõ sự bi ai và nước mắt.
Một con Phượng một con Hoàng mỗi con phát ra một tiếng, giống như là đang tranh luận cái gì đó.
Diệp Lăng Nguyệt đứng cạnh tổ Phượng Hoàng, người cứng đơ không dám thở mạnh.
Xem ra bọn chúng đã quên mất sự hiện diện của nàng rồi.
Diệp Lăng Nguyệt trộm liếc bốn phía, suy nghĩ nhân lúc cặp Phượng Hoàng không để ý làm thế nào để lén lút rời đi.
Nhưng chính lúc đó, Tiểu Chi Ước bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Nghe tiếng kêu của Tiểu Chi Ước, cặp Phượng Hoàng đồng loạt quay đầu lại.
Bọn chúng lúc này mới để ý đến tổ Phượng Hoàng nhà mình lại có người ngoài ở đây.
Vừa nãy bọn chúng không phát hiện ra, ở đây còn có mùi của con người.
“Xin chào! Ta chỉ là người qua đường, tiếp tục tiếp tục đi.” Diệp Lăng Nguyệt bị hai con Phượng Hoàng nhìn chằm chằm, sợ Hỏa Phượng sẽ phun ra một ngọn lửa, đốt nàng thành than.
Hỏa Phượng và Băng Hoàng đều tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiểu Chi Ước.
Vì sao trên người tiểu thú nhìn qua giống tiểu hồ ly này lại tỏa ra một uy lực khiến chúng cảm thấy kính nể.
Cảm giác này, giống như đã từng gặp qua, cặp đôi Phượng Hoàng nhất thời cũng không hiểu nổi.
Còn về người kia, cũng là vị tiểu đại nhân này đưa đến, chắc không phải là người xấu.
Nếu đoán không nhầm, nguyên nhân cặp đôi này cũng không phát hiện ra người kia cũng là bởi vì con Tiểu Chi Ước này.
Tiểu Chi Ước và Diệp Lăng Nguyệt ký kết Linh Khế. Điều này làm cho cơ thể của Diệp Lăng Nguyệt đã hòa quyện với hơi thở của Tiểu Chi Ước.
“Chi Ước! Chi Ước!” Tiểu Chi Ước bắt đầu giao lưu với vợ chồng Phượng Hoàng.
Lần này, Tiểu Chi Ước tựa hồ dùng một loại ngôn ngữ đặc thù mà Diệp Lăng Nguyệt cố lắng nghe cũng không thể nghe được gì, thêm nữa là tốc độ nói chuyện của hai bên cũng rất nhanh, Diệp Lăng Nguyệt chỉ có thể nghe đại khái.
Nghe ý dường như là vợ chồng Phượng Hoàng xử lý như thế nào về vấn đề trứng Phượng Hoàng.
Ý của Hỏa Phượng là, trứng Phượng Hoàng đã hỏng rồi muốn vứt bỏ nó đi.
Nhưng Băng Hoàng lại không muốn làm như thế. Nó vẫn muốn giữ lại Tiểu Phượng Hoàng trong tộc Phượng Hoàng, muốn khẩn cầu Lão Tộc Trưởng cứu lấy quả trứng Phượng Hoàng này.
Hai vợ chồng tranh luận tới tranh luận lui, cũng không đưa ra được một ý kiến hay.
Nghe đến nỗi Tiểu Chi Ước không nhịn được nữa.
“Lão đại nhà ta có thể cứu được quả trứng này!” Lời của Tiểu Chi Ước dọa Diệp Lăng Nguyệt giật mình.
Theo cách nghĩ của Tiểu Chi Ước, lúc đầu chủ nhân không phải là chữa khỏi cho Đại Hoàng sắp chết sao, chẳng qua chỉ là một quả trứng, chủ nhân nhất định có thể chữa khỏi được.
Ối!
Tiểu Chi Ước à, khoác lác cũng đừng khoác lác đến vậy chứ.
Diệp Lăng Nguyệt vừa nghe xong liền khóc không ra nước mắt. Nàng thiếu chút nữa bị kích động đánh cho Tiểu Chi Ước bất tỉnh.
Đồ Chi Ước ngu ngốc, ngươi nói cách chữa bệnh của thần thú Phượng Hoàng và dã thú Đại Hoàng có thể giống nhau sao. Đỉnh tức của nàng vẫn chưa đến mức độ có thể chữa khỏi bách bệnh.
Nghe Tiểu Chi Ước nói như vậy. Vợ chồng Phượng Hoàng đồng loạt quay đầu nhìn về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Người này, có thể trị bệnh cho trứng Tiểu Phượng Hoàng?
Hỏa Phượng mắt chăm chú nhìn Diệp Lăng Nguyệt, phát ra âm thanh khinh thường.
Nó đã thấy rõ ràng, Diệp Lăng Nguyệt chỉ là một người bình thường.
Phản ứng của Băng Hoàng lại không giống với Hỏa Phượng.
Nó là một người mẹ, nó biết rõ khả năng người trước mắt này có thể cứu trứng Tiểu Phượng Hoàng là cực kỳ nhỏ, nhưng nó vẫn nuôi một tia hy vọng cuối cùng.
Diệp Lăng Nguyệt định từ chối. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Băng Phượng, chẳng biết tại sao trong đầu lại đau đớn.
Trong tâm trí nàng, thoáng qua một bộ mặt tuyệt mỹ.
“Lăng Nguyệt, con nhất định phải tiếp tục sống. Mẹ nhất định sẽ tìm được con.”
Khuôn mặt đó dần dần mờ nhạt, Diệp Lăng Nguyệt lắc lắc đầu muốn suy nghĩ kỹ thật kỹ, nhưng lại không thể nhớ nổi điều gì.
“Chi Ước?” Tiểu Chi Ước thấy chủ nhân có cái gì đó không đúng, dùng móng vuốt nhỏ cào cào Diệp Lăng Nguyệt.
Nhận thức của Diệp Lăng Nguyệt quay trở lại, nhìn Băng Hoàng đang trong trạng thái tuyệt vọng, ánh mắt lại mang một chút hy vọng. Hai tiếng từ chối đã trực chờ trong miệng, nhưng thế nào cũng không nói ra được.
“Ta xem trạng thái của quả trứng trước đã, nếu như có thể cứu ta sẽ cứu, nếu như không được, ta cũng không có cách nào khác.” Diệp Lăng Nguyệt than một tiếng, tiến lên phía trước lấy tay sờ quả trứng Phượng Hoàng.
Bàn tay chạm vào trứng Phượng Hoàng. Diệp Lăng Nguyệt đem Đỉnh tức thâm nhập vào bên trong trứng, lòng bàn tay chỉ cảm nhận được một luồng không khí lạnh từ trong trứng Phượng Hoàng tản ra.
Không có nhịp tim, cũng không có sự sống. Quả trứng Phượng Hoàng trước mắt giống như một hòn đá.
Không còn hy vọng nữa rồi... Diệp Lăng Nguyệt thở dài.
Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt thu tay lại. Trong trứng Tiểu Phượng Hoàng có hơi thở yếu ớt truyền ra.
Cảm giác này?
Cảm giác kỳ diệu nói không nên lời, từ đáy lòng trào dâng.
Quả trứng Phượng Hoàng này... Nó cũng không muốn từ bỏ?
Băng Hoàng và Hỏa Phượng đều nhìn chằm chằm Diệp Lăng Nguyệt không hề chớp mắt.
“Muốn ta cứu nó, nhưng ta có hai điều kiện.” Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên rút tay về. Quả trứng Phượng Hoàng này có thể cứu.
Nghe Diệp Lăng Nguyệt nói. Băng Hoàng và Hỏa Phượng đồng thời kinh ngạc.
Bọn chúng cũng không ngờ rằng, Diệp Lăng Nguyệt lại có thể cứu được quả trứng Phượng Hoàng này.
Hai con Phượng Hoàng nhìn nhau, đột nhiên chỉ thấy lông chim bay lả tả, Băng Hoàng Hỏa Phượng trước mắt đã biến thành hình người.
Mặc dù đã sớm biết, bộ tộc Phượng Hoàng xinh đẹp dị thường, nhưng khi nhìn thấy trước mặt là Hỏa Phượng và Băng Hoàng đã hóa thành hình người. Diệp Lăng Nguyệt vẫn không giấu nỗi sự kinh ngạc.
Nam tử mặc áo hồng thân hình cao lớn anh tuấn, toàn thân là kim hồng phượng bào, đó là một nam nhân như lửa, quanh người hắn đều là lửa. Hắn chính là Hỏa Phượng.
Khác với Hỏa Phượng mà mọi người không dám nhìn thẳng. Băng Hoàng hóa thân thành, là một nữ tử nhỏ bé yếu đuối. Nàng có đôi mắt trong suốt nhất trên đời, mái tóc dài màu xanh lam, vừa nhìn đã khiến người ta có cảm giác như tru tiên hạ xuống phàm trần.
Hỏa Phượng và Băng Hoàng, không hổ là một đôi trời sinh. Hai người đứng cạnh nhau, như thơ như hoạ.
Chỉ tiếc, dưới con mắt Diệp Lăng Nguyệt, cũng không có ý tưởng vãn cảnh thưởng thức cái đẹp. Bởi vì nàng biết, những lời nàng sắp nói ra, rất có thể sẽ khiến cho đôi vợ chồng này trở mặt không nhận người.