Thác nước Ngân Hà đổ thẳng xuống dưới, bọt nước tung tóe lên trên bia mộ.
Mấy chữ lớn "Mộc Sảng chi mộ" nhìn thấy mà đau lòng hết sức.
Lời của Hoàng Tuấn dù là ở trong tiếng nước chảy ồn ào vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
"Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?"
Đối với yêu cầu đột ngột của Hoàng Tuấn, Diệp Lăng Nguyệt hình như cũng không tỏ ra quá bất ngờ.
"Nghĩ kỹ rồi, ta sớm đã hiểu ra rồi, thay vì cả đời làm một tạp dịch hèn nhát thì chi bằng liều một phen. Ta chỉ có một thỉnh cầu, nếu ta không may chết trên sân thi đấu thì hãy đem tro cốt của ta nhờ Bình An Đường đưa về. Cha mẹ ta chỉ có mỗi một đứa con trai là ta."
Hoàng Tuấn giả vờ cười cười tự nhiên.
Đối với tất cả tạp dịch mà nói, thi đấu môn phái là một lần cơ hội trở mình duy nhất của bọn họ.
Thế nhưng dù là như vậy thì trong một trăm tạp dịch cũng chưa chắc có một người sẽ báo danh tham gia.
Không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì họ là tạp dịch, áp lực họ phải chịu nếu báo danh lớn hơn rất nhiều so với các đệ tử Nội Ngoại Môn thông thường.
Nếu không phải vì cái chết của Mộc Sảng thì Hoàng Tuấn tuyệt đối sẽ không bước ra một bước này.
"Ngươi không sợ ta cũng chết ở trên sân thi đấu ư? Xét cho cùng hiện tại ta là cái gai trong mắt của đám người Tuyết Phong đó."
Diệp Lăng Nguyệt cười mỉa nói.
"Cô sẽ không chết đâu, bởi vì cô là Diệp Lăng Nguyệt. Nếu không có cô, ta sớm đã chết trong buổi sát hạch rồi. Lăng Nguyệt, nếu là cô thì nhất định có thể phá bỏ vận mệnh tạp dịch chúng ta phải chịu sự kỳ thị. Không nói những việc này nữa, thi đấu môn phái chỉ còn mấy tháng thôi nên ta phải đi tranh thủ tu luyện đây, nếu không ở dưới cửu tuyền sẽ không có mặt mũi nào đi gặp Mộc Sảng."
Hoàng Tuấn giả vờ phất phất tay một cách phóng khoáng, sải bước lớn rời đi.
"Ngươi cũng nghe thấy rồi đó, đáng tiếc là ngươi đã bỏ lỡ một người thật lòng với ngươi."
Diệp Lăng Nguyệt đứng ở trước bia mộ của Mộc Sảng nói, gió mang giọng nói của nàng đưa ra ngoài rất xa.
Có Ông Lão Câu Cá ra mặt nên những người gây sự ở bên ngoài Dã Luyện Đường cuối cùng cũng đã biến mất, thế nhưng bên ngoài những lời bình luận bóng gió đối với Diệp Lăng Nguyệt vẫn rất tệ.
Cái biệt danh "Mẹ sữa" này cũng bất giác truyền ra.
Về sau, tất cả người của Cô Nguyệt Hải đều biết rằng lục đệ tử của chưởng giáo Vô Nhai có một vị hôn thê lớn hơn hắn một giáp. Thế nhưng càng nhiều ngươi hơn đều bắt đầu bàn luận sau lưng, thi đấu môn phái sau mấy tháng nữa sẽ chuẩn bị xem một tạp dịch khiêu chiến các đệ tử của Tuyết Phong thế nào.
Người chờ đợi kịch hay rất nhiều, thế nhưng Diệp Lăng Nguyệt đối với những kẻ chỉ trỏ này đều mắt điếc tai ngơ.
Sau khi chôn cất Mộc Sảng, Diệp Lăng Nguyệt vẫn ra vào Dã Luyện Đường như thường ngày.
Bởi vì sự kiện ăn cắp nên Dã Luyện Đường đã bị tẩy chay, địa vị ở trong các Đường xuống dốc không phanh, thêm vào đó sự vụ của Dã Luyện Đường cũng ít đi rất nhiều.
Hùng quản sự cũng không để tâm lắm đến việc này, ngược lại là cho hai người Diệp Lăng Nguyệt và Hoàng Tuấn thời gian thư thả hơn để hai người có thêm thời gian tu luyện nhiều hơn một chút.
Nhờ vậy, thời gian Diệp Lăng Nguyệt ra vào Độc Cô Thiên càng nhiều hơn.
Nếu nói trước đây Diệp Lăng Nguyệt rất phê bình đối với trọng lực biến thái của Thập Trùng Thiên trong Độc Cô Thiên, nhưng từ sau khi nàng phát hiện trọng lực này có lợi ích lớn đối với việc tu luyện của nàng, thì nàng lại cảm thấy loại trọng lực này là đồ tốt.
Thân thể nàng bởi vì trọng lực của Thập Trùng Thiên này, tiêu hao sức mạnh Thiên Địa càng nhiều thì việc hấp thu linh lực Thiên Địa cũng nhiều hơn.
Trong Độc Cô Thiên, Diệp Lăng Nguyệt vẫn quét sạch hết lá ngô đồng rơi đầy mặt đất như thường ngày.
Quét lá cây, trèo vách núi đã trở thành bài học hàng ngày của nàng.
Nói ra cũng lạ, trong Độc Cô Thiên cũng chỉ có một gốc cây ngô đồng lá tím, thế nhưng mặc cho Diệp Lăng Nguyệt mỗi ngày có quét sạch đến đâu thì qua ngày hôm sau lá cây tuyệt đối vẫn đầy trên đất, cũng không biết cái cây đó lấy đâu ra nhiều lá như vậy.
Quét xong những lá cây này, Diệp Lăng Nguyệt liền chuẩn bị đi leo vách núi.
Khi đang chuẩn bị leo thì Tam giới Ưng đi đến bên cạnh nàng một cách thần bí.
"Chim ngốc, mày lại đến xin thức ăn rồi à?"
Diệp Lăng Nguyệt nhìn Tam Giới Ưng, nó liền gật đầu liên tục.
Bộ dạng nịnh bợ đó khiến Diệp Lăng Nguyệt thấy ngờ vực, thế nhưng nàng vẫn lấy ra mấy cái trứng dế ném cho Tam Giới Ưng.
Cái gọi là ăn của người khác thì phải làm việc cho người ta, câu nói này đối với linh thú cũng có tác dụng.
Diệp Lăng Nguyệt và Tam Giới Ưng cũng coi là không đánh thì không quen biết, từ khi Diệp Lăng Nguyệt trong lúc vô tình phát hiện Tử Đường Túc lúc đầu tìm trứng dế chính là để Tam Giới Ưng ăn thì nàng đã biết được cách để chung sống với Tam Giới Ưng rồi.
Chưa đến vài ngày thì Tam Giới Ưng đã thân thiết với Diệp Lăng Nguyệt như huynh đệ ruột vậy.
Sau khi ăn trứng dế của Diệp Lăng Nguyệt, Tam Giới Ưng không bỏ đi ngay mà là chỉ chỉ lên lưng của mình, ra hiệu Diệp Lăng Nguyệt ngồi lên với vẻ rất nịnh hót.
Diệp Lăng Nguyệt thấy hồ nghi, không biết con chim ngốc này lại muốn làm gì.
Nhân lúc Tử Đường Túc không ở đó, Diệp Lăng Nguyệt liền nhanh chóng leo lên trên lưng Tam Giới Ưng, con chim lớn vừa đập cánh liền vút lên trời, bay thẳng lên cây ngô đồng lá tím.
Trên một cái cành nào đó của ngô đồng lá tím, Tam Giới Ưng ngậm ra một cái tráp.
Diệp Lăng Nguyệt mở ra nhìn, bên trong lại có hai đôi dụng cụ bảo hộ.
Nhìn kiểu dáng thì rõ ràng chính là đồ bảo hộ tay và chân của nữ dùng.
"Chủ nhân, hai món đồ này là đồ tốt đó! Ít nhất cũng là linh khí bậc Thiên á, rất có thể còn là thượng phẩm bậc Thiên. Hai đôi dụng cụ bảo hộ này, cái bảo hộ cổ tay gọi là Thiên Trọc, cái bảo hộ đầu gối gọi là Địa Trọc, đều là dùng thiên tài địa bảo chế tạo ra."
Diệp Lăng Nguyệt còn chưa nhìn kỹ thì Đỉnh Linh đã không nhịn được mà la lên.
"Món đồ này là của mày? Tam Giới Ưng, được lắm, mày cũng biết cất giấu riêng đó." Diệp Lăng Nguyệt hiếu kỳ, nhìn Tam Giới Ưng một cái.
Tam Giới Ưng gật đầu như điên, rồi đẩy đẩy cái tráp về phía trước mặt Diệp Lăng Nguyệt, trong lòng lại phẫn nộ không thôi. Nó là một con chim ưng tốt trước giờ không tham món hời nhỏ, nếu không phải vì chủ nhân thì nó đâu cần tiết tháo như vậy.
"Tặng cho ta ư?"
Diệp Lăng Nguyệt lại hỏi.
Tam Giới Ưng gật đầu đến mức càng vui mừng hơn.
Diệp Lăng Nguyệt hồ nghi, thử đeo một chút thì phát hiện hai đôi dụng cụ bảo hộ này lại có kích thước vừa vặn, cứ giống như là đặt làm theo số đo của nàng vậy.
"Vậy ta không khách khí mà nhận lấy nhé?"
Diệp Lăng Nguyệt mặc dù cảm thấy có chút không đúng, nhưng linh khí đưa đến cửa nếu không lấy thì thật là ngốc.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt đeo dụng cụ bảo hộ vào thì tiếp tục leo lên vách núi.
Lần leo này Diệp Lăng Nguyệt cũng phát hiện có chút bất thường, ngày thường nàng leo vách núi cần phải tiêu hao một lượng lớn sức mạnh Thiên Địa.
Nhưng sau khi đeo hai đôi dụng cụ bảo hộ này, nàng có thể cảm nhận được việc tiêu hao sức mạnh Thiên Địa trong cơ thể mình rõ ràng đã giảm đi rất nhiều. Hơn nữa chỉ cần nghỉ ngơi một chút thì sức mạnh Thiên Địa trong cơ thể sẽ nhanh chóng tràn đầy trở lại.
Có hai đôi dụng cụ bảo hộ này thì sự tăng trưởng về sức mạnh Thiên Địa của nàng sẽ cao hơn một tầng.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng trên vách núi nữa, dưới vách núi, Tử Đường Túc đã đi ra.
"Rất tốt."
Nhìn một hồi lâu, Tử Đường Túc mới bật ra hai chữ, nhưng lại không biết là đang nói đôi linh khí bậc Thiên tặng ra đó hay là nói biểu hiện vừa nãy của Tam Giới Ưng.
Tam Giới Ưng đi theo bên cạnh Tử Đường Túc, chỉ thiếu không có nước mắt tràn mi mà thôi.
"Chủ nhân ơi chủ nhân, tặng đồ đàng hoàng thì người cứ tặng đi, sao cứ nhất định phải vòng vo khéo léo như vậy."
Đã tìm nguyên liệu tốt nhất luyện chế mấy ngày mấy đêm, thật vất vả mới luyện xong, lại nghĩ mấy ngày mấy đêm rồi cuối cùng còn muốn ta thay người đem tặng nữa.”
Có chủ nhân như vậy, Tam Giới Ưng cũng đủ nhọc lòng.